Mặc dù việc này thường xuyên xảy ra, nhưng lão phu nhân lần nào nhìn thấy cũngđau lòng rơi nước mắt, bà ta lau nước mắt trên mặt, lo lắng hỏi:
“Sao thế?.
ThiênÂn bao nhiêu ngày không phát bệnh rồi, sao hôm nay lại bị?.”.
Bác sĩ Hoàng nhìn Nam Cung Thiên Ân trên giường, do dự rồi nói:
“Việc này tôicũng không nói được”..”
Có phải liên quan đến việc ăn uống gần đây của anh họ không?.”, Phác Luyến Daoở bên cạnh đột nhiên hỏi một câu, sau đó nói tiếp:
“Chẳng lẽ liên quan đến việcanh họ tối nay ăn lẩu?.”.
Lời của Phác Luyến Dao khiến tim Bạch Tinh Nhiên ở phía sau đập thịch một cái,kinh ngạc nhìn lại về phía Nam Cung Thiên Ân trên giường bệnh, chẳng lẽ thực sựlà vì bữa lẩu tối nay sao?.
Chẳng lẽ một bữa lẩu lại có ảnh hưởng lớn với anh ấy đến vậy ư?.Trong lòng nhanh chóng dâng trào chột dạ và áy náy, chỉ là hối hận cũng muộ rồi..”
Lẩu?.”, lão phu nhân đột nhiên chau mày, nhìn mọi người:
“Tối nay Thiên Ân điăn lẩu sao?.
Ai đi cùng nó?.”.
Mọi người trong phòng bằng im lặng, Phác Luyến Dao thì nhanh chóng bịt miệngmình ra vẻ đã gây họa, Thẩm Khác Thẩm Tầm nhìn nhau, không nói gì.
Vì thế lão phu nhân lại chuyển sang Phác Luyến Dao:
“Rốt cuộc là sao?.”.
Phác Luyến Dao bỏ tay xuống, hả miệng lắp bắp:
“ẶC… cháu chỉ đoán bừa thôi”..”
Đoán bừa?.”, ánh mắt lão phu nhân nghiêm nghị quét qua Bạch Tinh Nhiên:
“Còn cô thì sao?.
Tối nay là cô đi ăn cơm tối với Thiên Ân, hai đứa rốt cuộc đã ăn gì?.”.
Bạch Tinh Nhiên vừa chạm phải ảnh mắt sắc lẻm của lão phu nhân thì bất giác hítvào một hơi, mặc dù đã nói sẽ giữ bí mật với Nam Cung Thiên Ân, nhưng lúc này không thể tiếp tục giấu nữa.
Cô há miệng, nói:
“Bà nội, tôi nay thiếu gia đúng là đã ăn lẩu..”
“Cô nói gì””, lão phu nhân gào lên, tức đến mức suýt thì ngất xỉu, tiến lên đập gâyba toong vào người cô:
“Chị Hà rốt cuộc có nói với cô Thiên Ân không được uống rượu, hút thuốc, kị cay, càng không được ăn lẩu không?.”.
Bạch Tinh Nhiên hết hồn, cơ thể tránh sang một bên theo bản năng.
Gậy của lão phu nhân không đánh xuống, là Thẩm Khác và Phác Luyến Dao trong lúc cấp bách đã kéo bà ta lại.
Phác Luyến Dao sốt ruột hét:
“Bà ơi, chị dâu họ còn mang thai đó, bà không được đánh”..”
Mang thai thì giỏi lắm sao?.
Bỏ đứa bé này đi mới là tốt nhất!!”, lão phu nhân vốnkhông mong đợi đứa bé này ra đời, đương nhiên cũng sẽ không vì đứa bé mà tha thứ cho hành vi ngu ngốc của cô..”
Đúng đó, bà ơi, cháu nghĩ chị dâu chắc cũng quên mất, bà đừng tức giận”, Thẩm Tâm đến cạnh Bạch Tinh Nhiên, bảo vệ cô phía sau..”
Quên mất?.
Cháu xem nó hại Thiên Ân thành ra thế nào kìa!!”, lão phu không hề códấu hiệu bớt giận, chỉ Nam Cung Thiên Ân trên giường:
“Ngày trước Thiên Ân chưa từng ăn đồ vô bổ, sao lấy cô về không những cả người thay đổi, mà đến cảkhẩu vị cũng khác?.
Thế này sao tôi yên tâm giao nó cho cô chăm sóc?.”.
Bạch Tinh Nhiên bất giác dùng tay bảo vệ bụng mình, rụt người ra sau Thấm Tâm,áy náy nói:
“Bà nội, cháu xin lỗi, cháu không ngờ lại nghiêm trọng thế, cháu…“Dáng vẻ bị bệnh của Thiên Ân có phải cô chưa từng thấy đâu, mỗi lần bị bệnh làthêm một phần nguy hiểm, mỗi lần đều có khả năng lấy mạng nó có hiểu không?.”,lão phu nhân tức giận, chỉ gậy vào cô:
“Còn cô nữa, một người mang thai mà cô điăn lẩu cái gì?.
Cô còn thấy đứa bé này chưa đủ tệ à?.
Cô…Lão phu nhân càng mắng càng tức, suýt thì lại ngất xỉu..”
Bà ơi, bà đừng nóng vội, anh họ chẳng phải đã không sao ư?.”, Phác Luyển Dạo đỡlão phu nhân đi về phía sofa, định đỡ bà ta ngồi xuống.
Lão phu nhân vừa ngồi xuống thì lại bật dậy nói với Bạch Tinh Nhiên:
“Đi, tự đếntừ đường quỹ đến chiều mai”.
Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy hai chữ từ đường thì ngay lập tức hoảng hốt, liềumạng lác đầu:
“Bà nội, cháu không đi được, xin bà để cháu ở lại chăm sóc đại thiếugia”.
Giờ cô còn đang mang thai, sao có thể đến nơi xui xẻo thế, sao có thể quỹ một ngàymột đêm?.Song cô biết lời cầu xin của mình không có tác dụng, vì lão phu nhân chưa từngnghe người khác cầu xin.
Quả nhiên, lão phu nhân kiên quyết nói:
“Không cần!!”..”
Bà nội…“Cút!!”, lão phu nhân mất kiên nhẫn nghe cô nói, bèn lên tiếng ngắt lời.
Sau khiquát xong thì hít vào một hơi, dặn bác sĩ Hoàng chăm sóc cho Nam Cung Thiên Ânthật tốt xong thì xoay người đi đến cửa phòng ngủ.
Bạch Tinh Nhiên thấy lão phu nhân đã quyết, cũng không xin bà ta tha thứ nữa,nhìn Nam Cung Thiên Ân bất động trên giường, trong lòng xẹt qua chút bị thương,không ngờ một bữa lẩu lại khiến anh và mình rơi vào cảnh này.
Phác Luyến Dao đi đến trước mặt cô, áy nảy xin lỗi:
“Chị dâu họ, rất xin lỗi chị emkhông cố ý đâu, em chỉ muốn cho bác sĩ Hoàng thông tin để phán đoán, em…Cô ta áy náy đến mức không nói tiếp được nữa, Bạch Tinh Nhiên buồn bã mỉm cườinói:
“Chị biết em không cố ý, tại chị không tốt, chị quá coi thường bệnh của đạithiếu gia”..”
Có điều, cô ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm cô ta:
“Sao em biết chị và Thiên Ân điăn lẩu?.”.
Cô và Nam Cung Thiên Ân quyết định đi ăn lẩu không có kế hoạch trước, sau khi vềthì ai về phòng người đó, cô không nói với người khác, Nam Cung Thiên Ân chắcchần cũng sẽ không nói với ai mới đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...