Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma


Sau khi Phác Luyến Dao chào lão phu nhân xong, thì quay sang hỏi Bạch Tinh Nhiên: “Chị dâu họ, chị tham dự lễ đính hôn ở khách sạn nào vậy?”.

“Khách sạn hoa viên Mặt Trời”.

“Khách sạn Mặt Trời ngược đường với công ty của anh họ đó, hay là em đưa chị qua đó, em vừa hay tiện đường”.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ thấy đúng là cô ta khá tiện đường, thế là nói với Nam Cung Thiên Ân: “Đại thiếu gia, anh cứ đến công ty đi, tôi ngồi xe của Phác Luyến Dao”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn sang Phác Luyến Dao, gật đầu: “Được”.

Phác Luyến Dao kiễng gót hôn lên môi Thẩm Khác một cái: “Em đi đây, tối nay mình cùng ăn với nhau nhé”.

“Được, anh sẽ tới đón em”, Thẩm Khác hôn lại cô ta một cái.

Thấy hai người thân mật với nhau rất tự nhiên, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, ánh mắt bất giác nhìn sang phía Nam Cung Thiên Ân, trong lòng nghĩ bao giờ cô và Nam Cung Thiên Ân mới có thể hôn chào tạm biệt nhau như vậy nhỉ?
Khi cô đưa mắt nhìn qua, đúng lúc cũng nhận được ánh mắt của Nam Cung Thiên Ân nhìn tới, ánh mắt của hai người giao nhau vài giây, Bạch Tinh Nhiên vội vã quay mặt luôn đi hướng khác.

Thấy Phác Luyến Dao đã đi về phía chiếc xe, Bạch Tinh Nhiên vội vàng bước theo sau, rồi ngồi vào ghế phụ.

Bạch Tinh Nhiên kéo dây an toàn thì thấy chốt của dây an toàn kiểu gì cũng không cắm vào được.


“Ôi, em quên mất, dây an toàn hỏng rồi chị ạ”, Phác Luyến Dao áy náy nói: “Chị dâu họ, em xin lỗi nhé, nếu chị sợ thì hay là chị sang ngồi xe của anh họ đi”.

Phác Luyến Dao đi con xe thể thao màu đỏ, không có ghế sau để ngồi.

Bạch Tinh Nhiên nhìn ra phía ngoài cửa xe, xe của Nam Cung Thiên Ân đã lái ra khỏi cửa chính rồi, giờ mà gọi điện bảo anh quay lại thì hơi phiền, cô nghĩ một lúc vẫn quyết định ngồi xe Phác Luyến Dao đi.

Sau khi lái xe ra khỏi căn biệt thự nhà Nam Cung, Bạch Tinh Nhiên quay đầu sang nhìn Phác Luyến Dao cười: “Chị thấy tình cảm của em và Thẩm Khác khá tốt đấy, có định khi nào cưới chưa?”.

Phác Luyến Dao cười nói: “Thẩm Khác mới tốt nghiệp còn chưa được ba năm, trong công việc còn nhiều chỗ chưa biết hết, anh ấy muốn trưởng thành hơn chút nữa mới bàn đến chuyện cưới xin”.

“Thế em thì sao?”.

“Em á? Em đương nhiên cũng không muốn cưới sớm như vậy, cưới xong chẳng được tự do nữa”, Phác Luyến Dao lại cười nhìn sang cô: “Nhất là gả vào những gia đình như nhà Nam Cung, nhìn chị cũng đủ biết cuộc sống chẳng được tự do tẹo nào rồi”.

Cô ta nói đúng, phụ nữ gả vào nhà Nam Cung đúng là không còn tự do nữa, may mà cô sắp được giải thoát rồi.

May mà…? Bạch Tinh Nhiên đột nhiên thấy cay đắng vì suy nghĩ này của mình, cho đến bây giờ, thực ra cô chẳng muốn rời đi, kể cả không có tự do đến mức nào, có đau khổ ra sao thì cô cũng đồng ý ở lại.

“Phải rồi, chị dâu họ”, Phác Luyến Dao đột nhiên nói: “Chị với anh họ cưới nhau đã hơn nửa năm rồi, nếu còn không có bầu thì bà sẽ rất không vui đó”.

Bạch Tinh Nhiên hoàn hồn trở lại sau mớ suy nghĩ vừa rồi, cô gật đầu: “Chị hiểu”.

“Chị hiểu được thì tốt”, Phác Luyến Dao nhìn cô mỉm cười.

“Ơ, chị dâu, trên tóc chị có cái gì kìa?”, Phác Luyến Dao đột nhiên giơ tay phủi bỏ thứ trên tóc Bạch Tinh Nhiên, nhưng vì tay không đủ dài, thế là cô ta dịch người sang phía này một chút, cuối cùng cũng phủi được.

Bạch Tinh Nhiên bị cô ta làm cho giật mình, vội vàng nhắc nhở: “Luyến Dao, lái xe cẩn thận đấy, á… cẩn thận…!”, lời nhắc nhở trở thành tiếng kêu thét.

Phác Luyến Dao bị cô làm cho giật thót, lúc này mới phát hiện trước mặt mình là một con dốc xuống, mà cuối đường dốc lại có đèn đỏ, lúc này có rất nhiều xe đang chờ đèn đỏ nữa.

Cô ta cũng sợ tái mặt, vì tốc độ xe đang quá nhanh, có đi chậm lại cũng không kịp nữa rồi, cô ta đành cứ thế đạp mạnh vào phanh xe.

Tiếng xe ‘két’ một cái, suýt nữa thì đâm vào đuôi xe phía trước, còn Bạch Tinh Nhiên vì không thắt dây an toàn, theo quán tính đập đầu vào khe điều hòa phía trước.

“Ái da…”, cô đau đớn kêu lên một tiếng, cảm giác như xung quanh đang quay vòng điên đảo.


Phác Luyến Dao hú hồn phanh xe xong xuôi mới thở phào thì nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Bạch Tinh Nhiên, cô ta quay đầu sang, nét mặt sợ hãi của cô ta lại thêm phần cuống quýt.

Bạch Tinh Nhiên ôm cái trán, một lúc sau mới đỡ đau dần, lắc đầu nói một cách khó khăn: “Chị không sao”.

Cô vẫn cảm thấy may mắn vì cô chỉ là bị đập đầu, chứ không phải là bị va vào bụng, nếu không thì nguy to!
Phác Luyến Dao vội vàng tấp xe vào lề đường, mở dây an toàn ra rồi nghiêng người tới xin lỗi không ngớt: “Em xin lỗi, đều tại em không tốt, em không nên phân tâm mới phải”.

“Ôi… trán của chị đỏ gay một mảng rồi kìa, sắp sưng lên rồi đấy”, Phác Luyến Dao dùng sức gạt bàn tay đang úp trên trán cô, thấy trán cô đã sưng u lên một cục.

Bạch Tinh Nhiên sờ lên vết thương, vậy sao, thảo nào lại đau như vậy.

“Chị dâu họ, trên người chị còn chỗ nào cảm thấy đau không? Nếu có nhất định phải nói ra, em đưa chị đến bệnh viện”, Phác Luyến Dao vừa nói vừa bắt đầu xin lỗi: “Đều tại em, nếu để Thẩm Khác biết em lái xe ẩu rồi còn làm chị dâu bị thương, chắc chắn sẽ nói em chết mất”.

Bạch Tinh Nhiên đã đỡ đau hơn nhiều, sau khi cảm thấy trên người không có chỗ nào cảm thấy đau cả mới an ủi nói: “Chị không sao, em đừng tự trách mình nữa”.

“Thật không ạ? Có thật là chị không bị thương ở đâu không? Đừng có lừa em đấy”.

“Chị nói dối em làm gì”.

“Chị xem vết thương trên trán chị đúng là đã sưng vù lên rồi, em đưa chị đến bệnh viện chụp X-quang nhé”, Phác Luyến Dao nói xong liền khởi động xe.

Vừa nghe thấy đến bệnh viện, Bạch Tinh Nhiên vội vàng lắc đầu: “Không, không cần đâu, chị không sao rồi”.

“Chị xem sưng lên cả rồi này, nhỡ may não bị chấn động gì thì sao?”, Phác Luyến Dao lái xe đi vào giữa lòng đường: “Bệnh viện Hồng Ân ngay trước mặt, em đưa chị đến chụp cái phim thôi là xong”.


“Không cần, không cần thật mà”, Bạch Tinh Nhiên cố tình nhìn đồng hồ, viện ra một cớ: “Luyến Dao, lễ đính hôn của bạn chị sắp bắt đầu rồi, anh ấy là bạn thân nhất của chị, cho nên em đưa chị qua đó ngay nhé, cảm ơn em”.

Phác Luyến Dao nhìn cô một cái: “Có thật là không cần đi khám không?”.

“Thật mà”, Bạch Tinh Nhiên cười với kiểu không sao hết: “Bị sưng có chút thôi chứ có gì to tát đâu, lúc nhỏ chị nghịch ngợm thường xuyên bị đập vào chỗ nọ chỗ kia, chẳng bao giờ phải đi viện khám cả”.

Phác Luyến Dao nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý: “Thôi được, nhưng chị phải để ý vết thương của mình đấy, nếu cảm thấy có gì không khỏe phải đi đến bệnh viện tìm em luôn nhé”.

“Chị biết rồi”, Bạch Tinh Nhiên thở phào mỉm cười.

Sau khi Bạch Tinh Nhiên đến Khách sạn Mặt Trời, từ xa đã nhìn thấy bức ảnh cưới do cô đích thân vẽ được đặt ở trước cổng chính khách sạn, như thể chưa bao giờ được nhìn thấy ảnh cưới được vẽ bằng tranh sơn dầu vậy, rất nhiều khách khứa đều đứng trước bức ảnh ngắm nghía.

Diêu Mỹ đã đợi cô ở trước cửa khách sạn, sau khi thấy cô lập tức đi tới đón, vừa khoác tay cô rồi đi về phía cô dâu chú rể, vừa trách cứ: “Sao cậu đến muộn thế, mọi người chờ cậu mãi đấy”.

“Đừng nói nữa, suýt nữa thì bị tai nạn đây, may mà mình phúc lớn mệnh lớn đấy”, Bạch Tinh Nhiên buột miệng thở dài.

————————-
Đọc truyện: Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma cập nhập nhanh tại nhayho.com.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui