Bên trong không gian Kim Cầu, Lý Ngọc Vân không phát hiện thấy hình bóng Kim Nhi ở đâu cả, chắc nàng đã đi đâu đó rồi. Lúc trước Kim Nhi có nói với hắn, các thiết bị trong này hắn đều có thể tự sử dụng, nàng cũng ghi chú cách dùng đầy dủ chi tiết trên từng loại máy cho hắn, nên rất nhanh Lý Ngọc Vân đều tìm hiểu xong.
Hắn đi khắp phòng máy công nghệ cao, nhưng không có cái gì có thể giúp ít cho một người bị đâm lủng tim như Lôi Long cả. Lý Ngọc Vân có chút chán nản, hắn đi tới một chiếc máy khá cầu kỳ ở gần đó, thầm nói :
- Nếu có Kim Nhi thì tốt biết mấy, hỏi một cái là cô ấy biết làm thế nào liên ! Ài !
- Ủa ?! Cái máy này hình như dùng để chế tạo thì phải ?!
Lý Ngọc Vân nhìn sang cái máy, sau đó đọc kỹ hướng dẫn sử dụng. Hắn nhớ tới lúc trước Kim Nhi cũng chế tạo ra hai món đồ từ máy này mà ra, nên trong lòng mang lên tia hy vọng.
Lý Ngọc Vân đọc kỹ hướng dẫn, sau đó bắt đầu nhập số liệu vào trong máy thực hiện quá trình tìm kiếm một thiết bị phù hớp với tình hình của Lôi Long. Trên màn hình hiển thị nhanh chóng hiện ra ba kết quả, điều này khiến cho Lý Ngọc Vân vui mừng không thôi. Hắn đọc lướt qua ba kết quả, chỉ thấy trong đó có một máy là trái tim giả, một cái khác là máy trợ tim còn cái cuối cùng là một thiết bị phẫu thuật tiên tiến bằng tia plasma, nhằm nối lại vết cắt từ bên trong.
Lý Ngọc Vân khẽ suy nghĩ, sau đó hắn quyết định tự tay mình phẩu thuật nối lại vết thương cho Lôi Long. Bởi vì một trái tim bình thường lúc nào cũng tốt hơn trái tim nhân tạo cả. Rất nhanh, Lý Ngọc Vân đem dụng cụ thoát khỏi không gian Kim Cầu, hắn trở về với thế giới hiện thực, nói với Tuyết Quân
- Ừ, để anh thử xem có thể nối lại vết thương cho Lôi Long hay không ?!
Lúc Lý Ngọc Vân trở lại, còn đem theo một hộp cứu thương nhỏ trên tay. Hắn nhanh chóng bước về phía Lôi Long, nhẹ giọng nói :
- Cô Bạch, để tôi thử chữa trị cho Lôi Long thế nào ?! Nếu như có thể thì còn cứu hắn một mạng.
Bạch Hổ nghe thấy có người có thể cứu sống chồng của mình, trong lòng như được thắp sáng hy vọng vậy, nàng ngẩng đầu lên dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn Lý Ngọc Vân một lát, rồi mới nói :
- Làm phiền cậu !
Lý Ngọc Vân gật đầu, sau đó nói với nàng :
- Cô cố gắng duy trì phép thuật cho anh ấy. Còn Tuyết Quân lại đây phụ anh, chúng ta bắt tay làm cho nhanh.
Tuyết Quân gật gật đầu đồng ý. Mấy siêu thú ở gần đó cũng biết có chuyện quan trọng, nên đều lui ra xa một khoảng, rồi vận dụng phép mầu lập nên một vòng bảo hộ cho sáu người.
Lý Ngọc Vân lần đầu tiên cầm dao mổ nên có chút run rẩy, bất quá Ma Vương ở trong tâm trí hắn liền dùng lời nói có chút kỳ lạ, hắn nói :
- Cậu để tôi cầm dao cho, nhìn cách cậu cầm còn không bằng đâm người ta vậy !
Lý Ngọc Vân khẽ suy nghĩ rồi đưa con dao sang tay phải. Ma Vương nắm lấy con dao mổ trong tay, rồi thành thạo rạch ra lớp da trên người Lôi Long, nhanh chóng mở phanh lồng ngực của hắn.
Bên trong cơ thể Lôi Long, xương sường đã gãy nát đâm vào trong phổi và nội tạng, trái tim bị thanh kiếm răng cưa đâm xuyên qua. Nếu như người bình thường, chỉ sợ đã chết từ lâu rồi. Ma Vương nhanh chóng cầm nhiếp gắp lấy từng mẩu xương vụn trong phần nội tạng, rồi từ từ đi tới vị trí trái tim. Thủ pháp của hắn cực nhanh, cực chuẩn, mỗi lần vung tay đều không chút sai sót nào cả.
Khi đi tới vị trí gần trái tim, Ma Vương có chút dừng lại, hắn rồi nói :
- Cô nhanh chóng rút thanh kiếm này ra, nhớ phải rút nhanh !
Bạch Hổ gật gật đầu, nàng vươn tay giật mạnh thanh trường kiếm ra khỏi lưng Lôi Long.
- Phụt !
Một dòng máu xanh thẫm theo thanh kiếm văng ra, thẫm đẫm xuống mặt đất. Ma Vương nhanh chóng vung tay khâu lại miệng vết thương, sắp xếp lại cấu tạo của trái tim thật hoàn chỉnh.
Thời gian dường như chậm lại, mọi người dõi mắt nhìn theo dao mổ đang khâu một vết cuối cùng, sau đó trái tim của Lôi Long đã được hoàn chỉnh chắp vá lại. Ma Vương chìa ra hai ngón tay, hắn bắn ra một dòng khí màu đen thấm vào bên trong trái tim đấy, vừa nói :
- Ta truyền ma nguyên của bản thân cho hắn để hắn nhanh chóng phục hồi. Bây giờ mọi chuyện coi như an toàn rồi.
- Bạch Hổ cảm kích nhìn Ma Vương, Ma Vương cũng không để tâm mà bắt đầu khâu lại vết thương, sắp xếp lại xương trong cơ thể Lôi Long rồi khâu kín ngực của hắn. Xong xuôi hết thảy, Ma Vương ném dao mổ lên vào hộp cấp cứu, thở phào nói :
- May mà bổn Vương còn chưa quên nghề ! Phù ... đúng là mệt chết người ...
Bây giờ thì hơi thở của Lôi Long cũng trở nên đều đặn trở lại, hắn vẫn còn chìm trong hôn mê, trên khóe miệng khẽ mỉm cười như đang mơ về một giấc mộng xinh đẹp. Bạch Hổ nhìn thấy chống của mình không còn chuyện gì nguy hiểm nữa liền thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng khá hơn một chút. Nàng nhìn Ma Vương nói :
- Cảm ơn ông anh ! Nếu không có ông anh thì vợ chồng tôi phải ly biệt .
Ma Vương Lý Ngọc Vân phủi phủi hay tay đứng dậy, hắn nói có chút là lạ :
- Đừng khách sáo ! Chức trách của một người thầy thuốc là phải cứu người ... Ài.
Tuyết Sa ở gần đó trợn mắt, nàng lầm bầm nói :
- Vậy sao lão không cứu anh trai ta ? Hừ, chắc chắn lão vẫn còn oán hận !
Ma Vương quay sang nhìn nàng, nhưng ánh mắt có chút gì đó không đúng. Hắn nhìn nàng như thế một hồi lâu rồi nói :
- Cô là Lệ Tuyết Sa ?!
- Hừ ! Bà đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Lệ Tuyết Sa chính là tên của bà, sao muốn gây sự hả ?!
Tuyết Sa hấc mặt nói.
Nhưng lúc này Ma Vương có chút khác lạ, hắn không tranh cãi với nàng mà dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, hình như đang nhìn một người thân của mình vậy. Lý Ngọc Vân cũng cảm thấy có điều khác lạ, bèn hỏi :
- Này lão Ma, lão bị sao vậy ?!
- Không có gì, chị có chút nhớ lại chuyện cũ mà thôi . Ài .... Tự dưng trong đầu của ta hiện ra vô vàn chuyện cũ, nên có chút không kiềm chế được cảm xúc.
Lão Ma khẽ thở dài, linh hồn của hắn dường như bị một hồi ức nào đó làm cho thức tỉnh, khiến cho một linh hồn khác đang ngủ say trong hắn khẽ mở mắt .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...