Người Vô Tâm

Pháp sư nói ra lời nói cuối cùng rồi tắt liệm, hơi thở của hắn cực kỳ mỏng manh.

Tuyết Quân nhào xuống muốn ôm lấy hắn, bất quá nàng bị Lý Ngọc Vân nắm tay kéo lại, giọng nói có chút bực mình :

- Này, đừng lại gần đó !

- Anh buông tôi ra ! Buông ra .

Tuyết Quân cố gắng vùng khỏi bàn tay của hắn, nhưng mà Lý Ngọc Vân nắm rất chặt, hắn quay sang nhìn Lôi Long ở bên cạnh, nói :

- Anh trông chừng cô ấy, đừng để nàng chạy đi.

Nói xong, Lý Ngọc Vân đi nhanh tới phía trước, Ma Vương Kiếm đâm thẳng xuống trái tim Pháp Sư


- " Không ! Đừng .... xin anh mà ! " Tuyết Quân mở lời cầu xin. Người phụ nữ tóc vàng thấy hắn cầm kiếm đi tới liền hoảng hốt ôm lấy thân hình anh của mình, nàng dùng thân hình chắn trước mũi kiếm, nghẹn ngào nói :

- Xin cậu ... anh tôi đã gần chết rồi ... Cậu cho anh tôi chết toàn vẹn đi ... Xin cậu mà !

- Mẹ nó, cô tránh ra cho tôi. Hắn có chết nhưng tên khốn kia còn sống sờ sờ trong tim của hắn thì phải làm sao ! Tránh qua một bên, tôi đảm bảo sẽ cứu tính mạng của anh cô !

Lý Ngọc Vân vung tay kéo người phụ nữ ra xa, sau đó Ma Vương Kiếm toát ra dòng khí đen tuyền đâm thẳng vào trái tim Pháp Sư !

- " Khặc khặc ! Mi dám giết ta ! " giọng nói hung ác vang lên, mang theo sự sợ hãi tột độ.

- "Hừ ! Dám giỡn mặt với bổn Vương ! Hoán Ngã Chân Ma ! Thôn phệ " Ma Vương Kiếm lại càng bắn ra vô số tia khí đen đặc, nhanh chóng chui vào trái tim Pháp Sư. Dòng khí đen len lỏi vào trong mạch máu trong trái tim, sau đó nhanh chóng đi tới vị trí bí mật của giọng nói nọ.

" Á .... Đừng ... đừng giết tôi ! " Giọng nói run rẩy sợ hãi, không còn chút nào sự hung ác vốn có nữa. Nhưng Lý Ngọc Vân hừ lạnh một tiếng, toàn thân bùng phát một cỗ khí thế hùng mạnh, gió thổi cuồng cuộn xoáy dòng khí trong không trung.

Dòng khí đen lại càng nhiều hơn bao giờ hết, rất nhanh nó đã bao vây lấy một sinh vật hình dáng kỳ quái ẩn sâu bên trong trái tim của Pháp Sư, dường như dòng khí đen có tác dụng gây mê vậy, chỉ thấy sinh vật này cựa quậy một lát liền dừng hẳn lại, nằm cứng đờ ra như đã chết vậy. Dòng khí đen bao trùm lên thân xác con quái vật, sau đó len lỏi đi vào bên trong cơ thể của nó.

Lôi Long ôm Tuyết Quân đứng ở bên ngoài, ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào hành động của Lý Ngọc Vân, khẽ nuốt nuốt nước bọt nói :

- Thằng nhóc này từ khi nào lại mạnh như vậy ! Mà sao ta lại cảm thấy dường như không phải là hắn nhỉ ? Không lẽ là ảo giác ?!

Tuyết Quân ở bên cạnh cũng gật gật đầu, nàng cảm thấy Lý Ngọc Vân có điều gì khác thường. Bất quá nàng cũng không hỏi nhiều mà chỉ lo lắng cho anh trai mình. Người phụ nữ tóc vàng ở bên cạnh nóng nảy nói :

- Chị, hắn .... anh hai hắn sẽ được cứu sao ?!


Tuyết Quân liếc mắt nhìn đứa em gái của mình, sau đó gật đầu nói :

- Coi như vậy đi !

- Sao lại coi như vậy được ! Hừ, em biết chị hận hai người tụi em nhưng cũng không nên vô tình như vậy chứ ! Dù gì đó cũng là anh ruột của mình mà . Hừ, hắn nếu dám động tay gì với anh thì em sẽ giết hắn.

Người phụ nữ tóc vàng vung quyền trượng trong tay lên, nàng tức giận nói.

- Hừ ! Cô thử xem .

Tuyết Quân cũng không nể mặt nàng chút nào, quyền trượng trong tay phát sáng lập lòe, tùy lúc cũng có thể phóng phép vào đối phương.

Lôi Long nhức đầu vỗ trán, hắn nói :

- Hai đứa nhóc im lặng một chút được không ? Ai đúng ai sai sẽ biết ngay thôi !

------------


Chỉ thấy Lý Ngọc Vân vung Ma Vương Kiếm lên cao, ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ hưng phấn, quát to :

" Thu ! "

Dòng khí đen từ trong trái tim cuốn lấy sinh vật kỳ lạ trong trái tim Pháp Sư kéo ra, rồi phá vỡ lớp da mà bay vọt ra không trung. Con vật bất thình lình đã bị Lý Ngọc Vật nắm cổ lôi ra khỏi vị trí ẩn nấp, nó vung vẩy tám cái chân lông lá trong không khí nhằm thoát khỏi bàn tay Lý Ngọc Vân. Bất quá Lý Ngọc Vân đâu có cho nó cơ hội đó, từ lòng bàn tay của hắn toát ra dòng khí đen sậm, nhanh chóng bao phủ lấy con vật nọ lại.

" Xèo ! Xèo ! "

Thân hình con vật từ từ tan rã, nó gào lên một tiếng thảm thiết :

" Ngươi sẽ phải trả giá .... A .... Lấy linh hồn của ta hiến tế cho tử thần ... Tử Thần Hàng Lâm ! .... Khặc khặc ... Người Org ta là bất tử ... Khặc khặc ... "

Con vật phát ra tiếng hung ác, sau đó liền nhanh chóng tan rã trong lòng bàn tay Lý Ngọc Vân, bị hắn biến thành cặn bã. Ma Vương Lý Ngọc Vân cảm thấy bực bội, thầm rủa : " Mẹ nó, thật là chó má mà. Ăn không được còn đạp đổ sao. " Hắn vung tay vứt đám bã còn sót lại trong lòng tay mình, sau đó nhìn lên bầu trời trên cao, trong lòng thầm run sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui