Người Vợ Rối
Năm sau, quan tri phủ thành Bình Dương cải trang vi hành, quan huyện mở tiệc tiếp đãi.
Ông đi cùng với một chàng trai chưa đến 20 tuổi, thanh niên này có mái tóc trắng và tay trái không được linh hoạt lắm.
Tuy khuôn mặt rất anh tuấn nhưng đôi mắt lại âm u như nước không gợn sóng, người khác nhìn lạnh cả sống lưng.Trong buổi tiệc, anh nhắc đến vụ hỏa hoạn chết người xảy ra tại một ngôi làng ở thành Bình Dương, tỏ vẻ nhận được lời ủy thác điều tra.
Tri phủ cũng tiếp lời ám chỉ tình hình bất lợi thì quan huyện khó giữ được chức.
Quan huyện sợ hãi, rối rắm nói người nhà họ Thẩm làm nhưng không có bằng chứng kết án.Vụ cháy nhà họ Bạch kết thúc.
Nhà họ Thẩm trả giá cho tội ác của mình và bị xử lí theo pháp luật.Ngày hôm sau, chàng trai gửi đơn xin từ chức cho tri phủ rồi biến mất không thấy bóng dáng.Mười một năm kể từ vụ cháy ở làng, Bạch Nhã Nhĩ đã gần ba mươi nhưng vẫn lẻ bóng một mình, không chịu cưới ai.Kỉ vật duy nhất còn lại là khối gỗ quế.Anh điêu khắc từng chút một lên khối gỗ, anh không bao giờ quên được gương mặt của cô, bụng dưới người gỗ hơi nhô lên là đứa nhỏ bé bỏng chưa kịp sinh ra đời.“Nhai Nhi, hôm nay anh thấy một người phụ nữ cực kì giống em.”Anh nhẹ nhàng vuốt ve người gỗ, mang theo tình yêu và thương tiếc không gì sánh được.
“Nhưng mà cô ấy không phải em, anh đã hứa sẽ mãi mãi làm anh trai của một mình em.”Tuy trải qua nhiều vất vả, đôi mắt đầy tang thương nhưng khuôn mặt anh vẫn đẹp đẽ.
Hôm nay, người tiều phu lại dẫn theo một người, mọi người đều cho rằng anh chỉ cần cưới vợ mới thì sẽ quên đi vợ cũ.Chỉ có anh biết, không ai thay thế được Bạch Tiểu Nhai.Đối mặt với người tới, anh chỉ nói một câu: “Vợ tôi vẫn còn đó.”“Em vẫn luôn làm bạn với anh đúng không?” Bạch Nhã Nhĩ khẽ nói, tay đặt người gỗ màu đen lên bàn.“Anh…” Anh xoay người chuẩn bị rời đi thì có tiếng gọi quen thuộc thốt lên từ phía sau người gỗ, người anh run lên, cả thế giới dường như ngừng lại ngay lúc này.
Anh chậm chạp xoay người lại.Anh chăm chú nhìn hình bóng trước bàn, con ngươi đen kịt dần dần ẩm ướt.Anh chờ được rồi, có phải…Bên ngoài ngôi nhà, ánh trăng dịu nhẹ xuyên qua những tán lá nguyệt quế trong sân chiếu lên người Bạch Nhã Nhĩ, chiếu lên mái tóc điểm bạc của anh, chiếu lên bóng hình hai người trong nhà…Bóng dáng gầy gò run nhè nhẹ rồi vươn tay.…Mọi vật đều có linh hồn, Bạch Nhã Nhĩ không quên được Tiểu Nhai nên chấp niệm của anh khiến Tiểu Nhai không thể đầu thai.
Kiên trì 11 năm, người gỗ đen như mực cuối cùng cũng linh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...