Ánh đèn sáng rực, sân khấu được giọi sáng nổi bật trong căn phòng tối.
Bên dưới khán đài có hai luồng dư luận: một phần cho rằng thiết kế có sự khác biệt so với bản vẽ, một số đánh giá khen ngợi nhà thiết kế có sự sáng tạo.
Sau khi nghe những lời bàn tán, Hạ Như Yên mỉm cười lùi nhẹ về sau đứng gần với các người mẫu của mình hơn.
“Thực ra mấy chi tiết nhỏ như hoa Hồng, hoa đào hay hoa mai này là tôi vừa mới nghĩ ra trước giờ cuộc thi diễn ra.
Cho nên để hoàn thành tôi mới ra sân khấu hơi muộn so với giờ quy định.
Tôi thành thực xin lỗi về sự chậm trễ này.”
Cô quay người nhẹ xuống khán giả sẽ, giọng nói ấm áp chân thành tiếp tục cất lên:
“Theo tôi nghĩ hoa tượng trưng cho mùa Xuân và sự ấm áp.
Trong tình yêu hoa hồng thể hiện sự gắn kết và bền chặt vì vậy đồ tình nhân tôi sử dụng loại hoa này.
Còn hoa đào và hoa mai thể hiện sự sum vầy, dù ai đi ngược về xuôi vẫn nhớ về quê hương gia đình.
Tôi không biết ở đây có bao nhiêu người được tặng hoa vào dịp đặc biệt như là ngày Xuân nhưng tôi tin người được nhận hoa chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Cô vừa dứt lời thì tràng vỗ tay phía dưới vang lên nồng nhiệt, cùng tiếng hô vang vọng: “hay, hay lắm!”
Tay cầm chặt chiếc micro, môi chu về trước thở mạnh một hơi dài.
Cuối cùng cô cũng hoàn thành bài thi mà trước đó tưởng chừng như không thể.
Tự nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn, tim cũng quay về nhịp đập như thường chứ không vì hồi hộp mà đập loạn nhịp như khi vừa bắt đầu.
Hai hàng người mẫu chậm rãi đi vào trong, Như Yên quay lưng bước vào sau.
Một lúc lâu, đôi MC một nam một nữ bước ra nói: “bây giờ là giây phút mà tất cả chúng ta hồi hộp nhất.
Tôi xin mời mười hai thí sinh cùng bước ra sân khấu để chúng ta cùng nghe thông báo kết quả chung cuộc của cuộc thi tìm kiếm tài năng thiết kế trẻ do tập đoàn Châu Thành tổ chức.”
Lần lượt mười hai người đứng xếp hàng dài san sát nhau trên sân khấu chính.
Gương mặt họ hiện rõ sự hồi hộp.
MC nam giới thiệu: “mời anh Châu Gia Luân giám đốc thiết kế Châu Thành sẽ lên công bố người đạt giải ba và trao giải thưởng.”
Châu Gia Luân trang trọng bước lên, anh mặc bộ vest nâu áo sơ mi trắng, trên tay cầm phong bì kết quả.
Anh chậm rãi mở chiếc phong bì, ghé sát vào micro nói: “người đạt giải ba là anh Phong Hạng nhà thiết kế tự do.”
MC nữ nói phía sau: “chúc mừng Phong Hạng, xin mời anh bước lên phía trước để nhận giải thưởng.”
Phong Hạng mừng rỡ bước lên một bước, cúi đầu nhẹ: “cảm ơn, cảm ơn”.
Châu Gia Luân trao cho anh ta một bó hoa và chiếc cúp hạng ba cùng số tiền mặt một trăm triệu.
Tiếng vỗ tay vang dội kết thúc thì nam Mc giới thiệu tiếp: “tiếp theo xin mời tổng giám đốc Châu Gia Việt sẽ lên công bố giải nhì và trao thưởng.”
Châu Gia Việt lạnh lùng bước lên, anh mặc vest trắng, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn Như Yên.
Anh nhìn qua dòng chữ trên tấm phong bì rồi nói: “giải nhì thuộc về cô Ly La nhà thiết kế của Châu Thành.”
Ly La mừng rỡ quay sang ôm chầm lấy Hà Thanh rồi đến Như Yên.
Cô tiến lên nhận lấy cúp và hoa từ tay Châu Gia Việt.
Nữ MC nói tiếp: “cuối cùng chính là công bố giải nhất.
Xem ra không khí của chúng ta mỗi ngày một chùng xuống vì hồi hộp rồi nhỉ? Sau đây tôi xin mời chủ tịch Châu Gia Minh cùng anh Nei lên sân khấu công bố giải nhất.”
Tiếng nói của Châu Gia Minh vang vọng: “giải nhất cuộc thi lần này đã thuộc về…cô…Hạ Như Yên”
Tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên.
Hạ Như Yên vỡ oà, mắt rưng rưng ôm chầm lấy Hà Thanh.
Cô thật sự chả dám tin đây là sự thực nữa.
Gương mặt cô rạng rỡ, ánh mắt nhìn về phía khán giả đang ủng hộ mình khiến cô lại thêm xúc động.
Đôi chân bước lên trước, khom lưng cúi đầu: “cảm ơn.”
Châu Gia Minh tay cầm bó hoa tiến đến gần nói: “con dâu làm tốt lắm!” Như Yên run run nhận lấy hoa tươi, cười nhẹ, trên bờ mi khẽ rơi những giọt nước mắt, giọt nước mắt của hạnh phúc.
Nei cũng lại gần trao chiếc cúp cho cô: “chúc mừng cậu.”
Tiếng pháo nổ vang, sợi giấy bay tung lên vững một ít trên mái tóc của mỗi người đang đứng trên bục sân khấu sáng nhất.
Thêm vào đó là những tràng vỗ tay liên tục không ngừng.
Sau cùng tất cả các vị giám khảo đồng lên trao hoa tươi cho những thí sinh còn lại.
Họ cùng nhau chụp những bức hình lưu niệm.
Lúc Như Yên vừa định rời đi thì Châu Gia Việt kéo lại: “ngày đặc biệt của em chúng ta chụp chung một bức hình đi.”
Châu Gia Luân từ xa bước tới: “chúc mừng chị Như Yên, để em chụp giúp hai người.”
Như Yên cười lên rất tươi: “cảm ơn cậu Gia Luân.”
Châu Gia Luân đưa chiếc máy ảnh lên trước bắt đầu chụp.
Tuy lòng có chút không nỡ nhưng chỉ cần thấy cô vui vẻ đối với anh như thế là đủ.
Đó cũng là quy luật trong tình yêu, kẻ đơn phương chỉ có thể ở phía sau âm thầm dõi theo.
Nei cũng đi tới nói: “Như Yên có thể chụp chung với mình tấm hình được không?”
Hạ Như Yên gật đầu đồng ý, hai người họ mặt sát mặt chụp ngay bức hình tự sướng.
Nụ cười rạng rỡ, màn hình liên tục nháy sáng.
Châu Gia Luân thì thầm vào tai anh trai: “xem ra Châu tổng bắt đầu có tình địch rồi.
Nhớ bảo vệ cho tốt nếu không mất lúc nào không hay.”
Châu Gia Việt mặt đầy tức giận tiến đến gần.
Anh kéo Như Yên sát mình, còn anh chen ngay vào giữa Nei và cô.
Nei chả để để ý mấy chỉ ấn lia lịa lên màn hình.
Gia Việt ôm lấy vai Như Yên kéo ra: “chụp thế đủ rồi.”
Ngoài trời đang dần tối đi, cả mấy người họ cũng dần rời khỏi.
Lời tạm biệt vội vàng, ai đi đường của người đó.
Châu Gia Việt và Hạ Như Yên cùng bước vào thang máy vừa lúc Lưu Phiên Như đang đứng ở trong.
Thang máy vừa chỉ di chuyển xuống được hai tầng thì toà nhà đột nhiên mất điện.
Bên trong túi om, trong không gian kín mịt.
Như Yên bắt đầu run rẩy, rồi ngồi bệt xuống sàn.
Khuôn mặt cô tái nhợt đi, ánh mắt lờ đờ, người cứng như khúc gỗ.
Châu Gia Việt ngồi xuống, ôm chặt cô vào lòng: “Như Yên em sao vậy? Cố gắng lên ở đây có camera chắc chắn bảo vệ phát hiện trong này có người sẽ tới nhanh thôi.”
Tim cô đập loạn nhịp, người mỗi lúc một yếu đi.
Trên vầng trán cô mồ hôi toát ra nhễ nhại, ánh mắt như muốn lịm đi.
Cô dường như rất sợ.
Châu Gia Việt ôm chặt cô hơn: “đừng sợ, có anh đây”
Lưu Phiên Như đứng cạnh thêm phần tức giận, ánh mắt ả chằm chằm nhìn Như Yên.
Cánh cửa mở ra, Châu Gia Việt lập tức bế Như Yên lên tay, mặt đầy lo lắng.
Chân anh cố bước nhanh nhất có thể, tay vẫy một chiếc taxi vội vàng đi đến bệnh viện.
Nhưng một lúc cô như tỉnh lại, trạng thái dần quay về bình thường, ngước mắt nhìn anh nói: “không cần đến bệnh viện đâu! Chúng ta về nhà thôi!”
Gia Việt đầy lo lắng hỏi lại: “em chắc là không sao chứ?”
Như Yên gật đầu: “căn bệnh sợ bóng tối của em từ nhỏ đã có.
Cho nên em không sao? Ổn định lại tinh thần là mọi thứ lại trở về như thường thôi!”
Cô dựa nhẹ lên bờ vai thì thoảng liếc mắt nhìn gương mặt anh mỉm cười.
Bàn tay anh khẽ vuốt lên mái tóc cô, khuôn mặt vẫn chưa thật sự hết lo lắng hẳn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...