Tiếng bàn tán xôn xao vội tắt khi một cô gái từ cửa bước vào.
Khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc buông xoã, mặc bộ đầm khá lộng lẫy, chân đi cao gót bảy phân, khuôn mặt niềm nở.
Đi phía sau là Trương Vô Tiền, ông ta tỏ ra nghiêm túc giới thiệu: “đây là phó giám đốc thiết kế mới của chúng ta cô Lưu Phiên Như.”
Lời ông ta vừa dứt ở dưới vang lên tràng pháo tay, Hạ Như Yên có chút ngỡ ngàng rồi cũng vỗ tay theo.
Không biết là tình cờ hay sắp đặt nữa, người mà cô không ưa nhất nay lại thành sếp.
Đúng là oái ăm.
Cô thầm nghĩ: “sắp tới lại thêm phần vất vả rồi đây.”
Lưu Phiên Như mỉm cười nhẹ: “chào mọi người.” Sau đó ả cố tình đi gần tới chỗ Như Yên: “cô Hạ chúng ta lại gặp nhau rồi.
Đúng là có duyên thật.”
Như Yên nở nụ cười nhạt, tỏ vẻ lịch sự cúi chào: “chào phó giám đốc”- cô còn suy nghĩ: “có duyên sao? Rõ ràng cô biết trước tôi làm ở phòng thiết kế rồi mà.”
Ả quay người lại, vỗ tay phát ra một tiếng rõ lớn, rồi nói: “sau này hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, giữ thái độ hoà bình lúc làm việc.
Và còn nữa tôi hi vọng mọi người sẽ hoàn thành tốt công việc của mình có được không?”
Tiếng đồng thanh vang ở dưới: “vâng ạ.”- Ả ta lại quay sang Như Yên: “cô Hạ cô có đồng ý với những yêu cầu của tôi vừa đưa ra không?”
Như Yên gượng cười gật đầu: “đồng ý, đương nhiên tôi đồng ý.”
Ả ghé sát tai Như Yên thì thầm: “vậy thì tốt, sau này bớt loanh quanh tổng giám đốc đi, lo hoàn thành tốt công việc của cô.
Nếu không e là công ty không giữ nổi đâu.”
Như Yên mím chặt môi cố kìm cảm xúc, nở một nụ cười nhạt nhẽo: “công việc thì tôi chắc chắn sẽ hoàn thành tốt.
Còn việc tôi đi đâu làm gì không lẽ phó tổng cũng muốn quản thúc sao?”
Ả ta cười một nụ cười giả tạo: “đương nhiên là không thể quản, tôi chỉ là có ý tốt nhắc nhở cô Hạ thôi!”
Sau rồi ả ta quay lưng rời đi, dáng đi kiêu sa tỏ rõ sự quyền quý, con nhà giàu.
Đúng là ngậm thìa vàng từ nhỏ đến dáng đi cũng đẹp.
Đến giờ trưa Hạ Như Yên vừa định đến nhà ăn thì Châu Gia Việt đã chờ sẵn ở cửa.
Tay anh đút túi quần, mắt nhìn cô, khẽ hỏi: “đi ăn trưa cùng anh được không?”
Như Yên ấp úng: “nhưng mà…” Cô chưa nói hết câu thì anh tỏ vẻ nũng nịu chen vào: “cả ngày nay không gặp anh nhớ em lắm! Chẳng lẽ em không giành cho anh được một bữa trưa hay sao?”
Điệu bộ của anh khiến cô bật cười, gật đầu: “được, được, chúng ta đi ăn.”
Họ vừa định rời đi thì có tiếng nói sau lưng làm cả hai giật mình quay đầu lại: “anh Gia Việt…” Lưu Phiên Như tiến lại gần, liếc mắt nhìn Như Yên một cái rồi quay sang nói Gia Việt: “em và Gia Kiệt định ra ngoài ăn anh có muốn đi cùng không?”
Châu Gia Kiệt cũng tự nhiên thay đổi sắc mặt hẳn, ánh mắt chằm chằm nhìn Gia Việt chỉ khi Phiên Như quay lại anh ta lại cố nở một nụ cười.
Châu Gia Việt định từ chối thì Châu Gia Luân lại bước tới hỏi: “mọi người sao ở đây hết vậy?”
Lưu Phiên Như quay sang Châu Gia Luân rồi nói tiếp: “Gia Luân cậu tới đúng lúc lắm! Chúng tôi đang định đi ăn vừa có cậu đông đủ chi bằng chúng ta tới quán Tây mà trước đây hay ngồi để ôn lại kỉ niệm cũ.”
Châu Gia Luân vui vẻ gật đầu: “được chứ! Vừa hay đúng giờ cơm trưa.”- Anh quay sang Như Yên hỏi: “Như Yên, chị cũng đi cùng chứ!”
Như Yên có chút lưỡng lự rồi khẽ lắc đầu: “hay thôi mọi người cứ đi đi.”
Châu Gia Luân vội vàng nói tiếp: “chị đừng từ chối như vậy mà.
Dù gì ở đây toàn người chị quen cả thôi!”
Như Yên liếc nhìn sang Châu Gia Việt thấy anh nở nụ cười trên gương mặt ái ngại hơi có lỗi cô đành gật đầu: “được.”
Trong căn phòng vừa rộng vừa kín đáo của nhà hàng Tây, Lưu Phiên Như vừa bước vào đã thốt lên: “đã lâu lắm rồi chúng ta mới có mặt đông đủ ở đây như này.
Tôi còn nhớ lúc trước cứ mỗi tuần chúng ta lại tới đây một lần.”
Châu Gia Việt tiến đến bên bàn, kéo nhẹ chiếc ghế, mắt liếc nhìn về phía Như Yên.
Cô chậm rãi tiến đến còn chưa kịp ngồi vào thì bị Lưu Phiên Như nhảy xổm tới ngồi vào.
Ả ta nhìn Gia Việt cười tươi: “cảm ơn anh Gia Việt.” Anh còn đứng sững sờ thì bất ngờ bị ả kéo tay nên vô thức mà ngồi bệt xuống ghế bên cạnh.
Hạ Như Yên chỉ đành lặng lẽ tiến đến chiếc ghế còn lại ngồi xuống cạnh Gia Việt.
Tiếp sau đó, Châu Gia Kiệt ngồi xuống cạnh Lưu Phiên Như.
Đương nhiên chỗ còn lại là của Châu Gia Luân.
Tất cả mọi người đều ngồi vào ghế thì ả thốt lên: “Vị trí như này trước giờ chúng ta vẫn hay ngồi.
Cũng may chưa ai quên nhỉ?”
Châu Gia Kiệt nhìn ả đáp lại: “làm sao có thể quên được, nhà hàng này cũng là nơi chúng ta gặp nhau đầu tiên mà.”
Lưu Phiên Như mừng rỡ, bắt đầu hồi tưởng lại: “ tôi còn nhớ lúc đó chúng ta chỉ là một đám trẻ con nhỏ xíu, bỡ ngỡ làm quen nhau.
Lúc đó, ba anh em các cậu đều giành nhau dỗ dành tôi.
Nghĩ lại thấy vui ghê.”
Nãy giờ chỉ có Châu Gia Kiệt tập trung nghe ả kể chuyện còn ánh mắt Châu Gia Luân và Châu Gia Việt lại nhìn về phía Hạ Như Yên.
Dù cho Như Yên có cố khoá đi dòng cảm xúc nhưng gương mặt cô vẫn tỏ rõ không vui vẻ gì.
Cô cảm thấy như mình đang lạc trong khu rừng câu chuyện, mà ở đó không hề có bất kì thứ gì dành cho mình.
Thì ra giữa bọn họ lại có nhiều kỉ niệm vậy.
Chả trách tình cảm lại tốt thế.
Phục vụ vừa đặt cuốn thực đơn lên bàn thì Lưu Phiên Như cầm lên lật từng trang gọi món.
Cô ta miệng mở ra là: em còn nhớ món này anh Gia Việt thích rồi anh Gia Việt thế này thế nọ.
Hạ Như Yên ngước lên nhìn, bếu môi nhẹ, tim như muốn nhảy xổng khỏi lồng ngực, gương mặt tỏ rõ tức giận.
Ả ta gọi xong thì gấp cuốn thực đơn lại hỏi: “mọi người còn muốn gọi thêm gì nữa không?”
Châu Gia Kiệt lấy cuốn thực đơn gọi thêm ít món về tôm, bởi nãy giờ ả chỉ toàn gọi món ăn liên quan đến cua mà chính ả lại bị dị ứng.
Dù cho dị ứng ngứa mẩn khắp người nhưng ả chưa bao giờ ngừng chạy theo sở thích của Châu Gia Việt.
Còn Gia Kiệt chỉ âm thầm phía sau gọi thêm món ả thích.
Châu Gia Kiệt vừa đặt cuốn thực ăn xuống bàn rồi quay sang Lưu Phiên Như nói: “sau này chị đừng gọi toàn món Gia Việt thích nữa.
Chả phải chị bị dị ứng cua sao?”
Ả ta cố lắc đầu, mỉm cười: “tôi không sao!”
Châu Gia Việt đáp lại một câu rõ lạnh lùng: “Gia Kiệt nói đúng rồi đó, cô đừng ngoan cố.”
Nãy giờ Gia Luân vẫn ngồi trầm ngâm, ánh mắt thi thoảng liếc sang Như Yên rồi lại quay đi.
Anh chợt nhớ tới bữa ăn gia đình lần trước mẹ không ngừng gắp cua và tôm cho cô.
Gương mặt cô lúc ăn tỏ rõ sự ngượng ngùng.
Sau đó, người cô mọc đầy mẩn đỏ, gãi không ngừng.
Nhưng cô vẫn âm thầm chịu đựng không nói với bất kì ai.
Lần đó vì anh không biết nên chỉ đành đưa cô lọ thuốc bôi ngứa nhưng lần này không thể để như thế được.
Cô phục vụ vừa định rời đi thì Châu Gia Luân cản lại: “khoan đã, tôi muốn gọi thêm món.”
Anh lật trang thực đơn gọi thêm mấy món từ rau và thịt.
Lưu Phiên Như tỏ rõ sự ngạc nhiên thốt lên: “Gia Luân không phải trước giờ vậu vẫn thích hải sản nhất mà.
Sao hôm nay gọi ra toàn món thịt thế hả?”
Châu Gia Luân cười nhẹ: “đôi lúc cũng nên đổi khẩu vị như thế sẽ ngon miệng hơn.”
Thức ăn bày lên bàn thì Lưu Phiên Như nhanh tay gắp một ít thịt cua vào bát Châu Gia Việt: “anh ăn đi.
Món này trước giờ anh vẫn thích nhất.”.
Truyện hay luôn có tại == TRÙ Mtruуện.VЛ ==
Châu Gia Kiệt lại gắp tôm vào chén Lưu Phiên Như nói sau: “chị cũng lo ăn đi.
Đừng chỉ mải lo cho anh hai như thế.”
Bên kia Châu Gia Việt chẳng để ý gì đến ả ta chỉ lặng lặng gắp một ít tôm và cua vào chén Như Yên.
Châu Gia Luân vừa định nói gì đó thì Như Yên vội cản lại, cô khẽ lắc đầu.
Chỉ đành lặng lẽ nhắm mắt ăn dù biết mình bị dị ứng.
Một bữa cơm bao nhiêu là cảm xúc hỗn độn hoà trộn vào nhau.
Dường như không một ai trong họ cảm thấy thoải mái.
Không khí cũng vì thế mà chùn hẳn xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...