Buổi sáng thức dậy khi tiết trời thật sự đã chuyển sang đông, những cơn gió bấc thổi đến nhiều hơn, ngoài trời lạnh dần, cơn mưa phùn bay bay ngoài cửa sổ.
Hạ Như Yên vén tấm màn lên, ngồi xuống bên cửa sổ, tay chống cằm, cô ngắm nhìn hạt mưa bay bay cảm thấy thích thú, thi thoảng lại mỉm cười.
Những chiếc lá cây ướt nhoè đi vì đọng lại nhiều hạt mưa li ti.
Châu Gia Việt vừa tỉnh giấc, thấy Như Yên đăm chiêu ngắm nhìn ngoài cửa sổ, anh từ từ tiến lại gần khom lưng xuống mặt sát mặt, liếc nhìn khuôn mặt cô rồi nói:
“Cô nhìn gì thế?”
Hạ Như Yên giật mình phản xạ theo tự nhiên, cô ngẩng đầu lên thì va phải vào cằm Châu Gia Việt.
Anh giả vờ ôm vào chỗ bị va phải tỏ ra đau đớn, Hạ Như Yên lo lắng, cuống quýt hai tay xoa nhẹ, từ từ ghé bờ môi mềm mại thổi nhẹ lên vết thương và nói:
“Xin lỗi.
Xin lỗi.
Tại anh làm tôi giật mình nên mới quay đầu lại chấn phải anh.
Anh không sao chứ?”
Châu Gia Việt đắc chí, thầm mỉm cười thi thoảng ngước lên nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của Hạ Như Yên khiến cô ngại ngùng.
Cứ như thế vô tình hai khuôn mặt tự nhiên ghé sát lại gần nhau, ánh mắt nhìn đắm đuối có chút quyến luyến, nhịp tim đập nhanh hơn.
Châu Gia Việt nở một nụ cười nhẹ đầy ấm áp, Hạ Như Yên cũng mỉm cười.
Cứ như thế hai con người trở nên gần gũi nhau hơn một chút, cảm nhận được sự ấm áp lan toả khắp căn phòng nhỏ của một buổi sáng mùa đông.
Hạ Như Yên hoảng hốt đứng dậy, vội vàng buông đôi tay ra thì Châu Gia Việt giữ lại.
Hai tay anh đặt nhẹ lên hai bàn tay mềm mại của cô cảm nhận thêm một chút hơi ấm.
Hạ Như Yên lúng túng vội vàng kéo tay mình ra, ấp úng nói:
“Tôi xuống nhà trước đây.”- Nói xong cô chạy vội ra khỏi phòng đóng sập cửa lại, tựa lưng lên cánh cửa, tủm tỉm cười, rồi hít một hơi thật sâu từ từ đi xuống bếp.
Sau bữa ăn sáng, Hạ Như Yên quay về phòng thay đồ rồi khoác lên chiếc áo choàng dài tận đầu gối và đi ra ngoài.
Ngoài trời vẫn mưa lất phất, cô kéo chiếc mũ áo choàng trùm lên đầu, nhắm mắt hít thở một lát rồi chậm rãi bước đi.
Cô cũng không biết mình đi tới đâu nữa bởi vì cô đang thực hiện một thói quen từ ngày bé thích đi giữa những hạt mưa bay bay.
Tự nhiên lại nhớ nhà đến lạ!
Cũng không biết Châu Gia Việt đi phía sau cô từ bao giờ, anh nhờ một bé gái khoảng chừng bốn tuổi đến đưa cho cô một quả bóng bay.
Cô bé gái xinh xắn ngây thơ tiến lại gần, vỗ nhẹ sau lưng Như Yên rồi nở nụ cười hồn nhiên nói:
“Chú kia nhờ cháu đưa hộ cái này cho cô.”
Hạ Như Yên ngạc nhiên khi nhìn thấy Châu Gia Việt từ đằng xa.
Cô xoa nhẹ lên đầu cô bé, rồi ngồi xuống bên cạnh ôm cô bé vào lòng nhẹ nhàng nói:
“Em có thích quả bóng bay này không?”
“Dạ có ạ.”- Câu trả lời ngây thơ, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào quả bóng của bé gái.
“Được vậy chị tặng lại cho em, có được không?”
Cô bé mừng rỡ nhảy cuỗng lên liên tục nói: “Cảm ơn chị, cảm ơn chị.”
Sau khi cô bé kia dời đi, Hạ Như Yên chạy vội đến chỗ Châu Gia Việt rồi hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Châu Gia Việt thầm mỉm cười cứng miệng rồi nói:
“Tôi tiện đường qua đây nhìn thấy cô nên nghĩ đi chung cho vui thôi!”
“Được, đi thôi!”
Hai người đi bên cạnh nhau chậm rãi bước từng bước.
Hạ Như Yên thi thoảng ngửa mặt lên trời, lấy tay hứng từng hạt mưa bay rồi lại mỉm cười vui vẻ.
Châu Gia Việt thấy vậy nên hỏi:
“Sao cô lại thích mưa bay?”
Hạ Như Yên nhìn những hạt mưa nhẹ rơi xuống bất giác mỉm cười:
“Tôi cũng không biết vì sao nữa.
Ngay từ nhỏ tôi đã thích đi giữa trời mưa bay bay như này, cứ như thế năm nào tôi cũng chờ tới ngày này rồi một mình đi dạo.
Cũng có thể mưa bay không làm người ta ướt nhanh như mưa rào, cũng không vội vã đến rồi đi như mưa giông.
Những hạt mưa bay tuy nhỏ bé nhưng lại rơi rất lâu, đưa tay lên hứng như này tôi thấy rất gần gũi quen thuộc về một phần kí ức mơ hồ của ngày bé.”
Châu Gia Việt hỏi tiếp: “Ngày bé bố mẹ cô hay dẫn cô đi dạo chơi như này sao?”
Hạ Như Yên khẽ mỉm cười, nhìn anh gật đầu:
“Phải, nhưng bây giờ tôi không nhớ rõ được khuôn mặt của bố mẹ tôi nữa rồi, họ đã ra đi bỏ lại tôi với những kí ức, thói quen mơ hồ không thể nhớ rõ nhưng cũng chẳng thể quên.”
Châu Gia Việt khá ngạc nhiên: “ Vậy là bố mẹ cô bây giờ không phải bố mẹ ruột sao?”
Hạ Như Yên khẽ lắc đầu, mắt hoe đỏ hơi cay, miệng vẫn cố gượng cười nhẹ đáp:
“Không phải, mẹ tôi bị chuẩn đoán khó sinh nên khi tôi vừa chào đời đã mất mẹ.
Sau khi lên hai tuổi bố tôi cũng qua đời vì cứu giúp một gia đình trong vụ hoả hoạn lớn.
Bố nuôi hiện giờ là đồng nghiệp cũ của bố ruột tôi vì lời hứa ai hi sinh trước người còn lại sẽ nuôi dạy con của người kia vì thế nhà họ Hạ nhận tôi về nuôi.
Từ đó cuộc sống tôi chuyển sang giai đoạn ăn nhờ ở đậu ở Hạ Gia.” - Hạ Như Yên lặng lẽ rơi những giọt nước mắt xuống.
Châu Gia Việt dần hiểu ra rồi thầm nghĩ: “Nói thế là đáng nhẽ hôn ước này là của em gái cô Hạ Như Kiều với tôi sao? Vậy tại sao cô lại đồng ý hôn sự này?”Châu Gia Việt ngập ngừng rồi thắc mắc tiếp:
“Sao cô lại chọn gả thay?”
Hạ Như Yên thở dài mấy tiếng, mím chặt môi lấy hết dũng khí ra mà nói:
“Thật ra anh nói đúng mục đích của tôi ban đầu gả cho anh là cũng vì tiền để trả nợ ngân hàng.
Và cũng là để trả công ơn nuôi dạy của nhà họ Hạ.
Dù sao đi nữa cũng may có họ bao bọc tôi mới có thể sống đến ngày hôm nay.”
Châu Gia Việt giật mình nhớ lại những gì trước kia đã từng nói, rồi ấp úng:
“Cô nói thế là hôm ở quán ba những lời cô nói với Cố Sinh đều là không thật lòng sao? Chỉ là nói để anh ấy dứt khoát buông tay cô sao?”
Như Yên gật đầu: “Phải, tôi và Cố Sinh quen nhau mấy năm rồi, tôi biết anh ấy sẽ không dễ dàng chấp nhận vì thế nên mới phải làm như vậy.”
Châu Gia Việt lững lự hỏi tiếp: “Vậy lần trước gặp ở quán cà phê là như nào?”
Như Yên cười đáp lại:
“Lần đó là chúng tôi vô tình gặp đi uống cà phê như hai người bạn cũ, không ngờ anh ấy lại níu kéo tôi và như anh thấy đó.”
“Tôi xin lỗi.
Vì trước đó đã nói những lời xúc phạm không hay và hiểm nhầm cô.”- Châu Gia Việt quay sang nhìn Hạ Như Yên nói.
“Xin lỗi vì đã nhắc lại chuyện không vui.”
Như Yên khẽ lau nhẹ đi giọt nước mắt đọng trên hàng mi, rồi cố tỏ ra mỉm cười:
“Dù chúng ta kết hôn hợp đồng đi nữa tôi nghĩ cũng nên biết một ít về nhau để có thể diễn tốt vai của mình.
Có đúng không?”
Trong tiếng nấc nhẹ cô quay sang nhìn anh một lát rồi hỏi:
“Thế còn anh, sao lại thích đi dạo giữa trời mưa bay bay như này?”
Hai ánh mắt nhìn nhau, bờ môi khẽ mỉm cười, anh chậm rãi nói:
“Chẳng sao cả chỉ là bản thân thấy thích thôi! Đi giữa mưa bay có ít gió lạnh mùa đông khiến tôi cảm thấy thích thú mới lạ.”
Hạ Như Yên thắc mắc nên hỏi:
“Là vậy sao? Theo tôi thấy tính tình của ba anh em bọn anh hoàn toàn khác nhau.
Gia Kiệt có vẻ khó gần hơn anh và Gia Luân.
Thật ra con người anh nhiều lúc đúng là lạnh lùng thật nhưng lại rất dễ gần, ấm áp.
Còn Gia Kiệt trông mặt có vẻ dễ gần nhưng thực ra lại rất khó tiếp xúc.”
Gia Việt khẽ cười rồi đáp lại:
“Gia Kiệt nó từ nhỏ sống hướng nội ít tâm sự với ai.
Với thêm nữa nó được bố mẹ tôi nhận nuôi không phải con ruột.”
Như Yên cười lên mấy tiếng khẽ gật đầu:
“Ò…Chẳng trách gì mà khác đến vậy, tìm sao cũng không có điểm giống anh và Gia Luân.”
Ánh mắt cô nhìn anh tự thầm vui trong lòng.
Hôm nay anh tự nhiên ấm áp tới lạ.
Bao lâu nay những điều tâm sự, hay những gì cô giấu diếm như bộc ra hết làm cho tâm trạng cô thoải mải hẳn.
Dưới những cơn mưa bay hai đôi chân vẫn bước, thi thoảng ngắm nhìn xung quanh rồi mỉm cười.
Hai tay cô chà chà vào nhau vì hơi lạnh.
Bất ngờ Châu Gia Việt cởi chiếc áo choàng khoác lên người Hạ Như Yên, cô khá bất ngờ quay sang mỉm cười rất tươi.
Thì ra đằng sau vẻ mặt lạnh lùng của anh còn có thêm một chút ấm áp.
Anh cũng giống như một cơn mưa bóng mây đang nắng bất chợt đổ mưa.
Châu Gia Việt khá ngại ngùng nên vội đổi chủ đề nói đến:
“À phải rồi mấy hôm trước tôi nghe Ôn Gia Long tỏ tình với cô gái nào đó nhưng thất bại cứ nằng nặc đòi cô giúp.”
Hạ Như Yên bật cười rồi thốt lên:
“Vậy sao? Chắc là Đoàn Mẫn Nhi bạn tôi, dạo này tôi bận quá cũng không hỏi được cô ấy nên không biết nữa.
Chỉ có điều… tiếng trăng hoa của Ôn Gia Long vang xa quá đến tai bạn tôi rồi.”
Châu Gia Việt quay sang nhìn cô rồi cũng nở một nụ cười nhẹ.
Thật ra chưa bao giờ họ lại nói chuyện với nhau được lâu tới vậy.
Thế là mọi hiểu nhầm từ trước đến nay giữa hai người bọn họ cũng được gỡ bỏ.
Đi thêm một lúc, Hạ Như Yên nhìn thấy quán trà sữa bên đường cô cầm tay Châu Gia Việt kéo chạy vào trong gọi:
“Cho hai ly trà sữa matcha, cảm ơn.”
Cô phục vụ đóng hai ly trà sữa xong rồi đem cho Hạ Như Yên, cô đưa cho Châu Gia Việt nói:
“Nào thử đi, ngon lắm!”
Châu Gia Việt lắc đầu từ chối:
“Tôi trước nay chỉ uống cà phê chưa uống thứ này bao giờ.”
“Ai dà… tôi biết rồi nên mới bảo anh thử, nhanh đi.”-Hạ Như Yên cắm ống hút vào, rồi nhón chân, tay cầm ly trà sữa đưa lên sát miệng Châu Gia Việt.
Anh đành uống một ngụm, nhắm mắt lại nuốt rồi ngạc nhiên nói:
“Cũng không tồi.”-Anh lấy ngay ly trà sữa trên tay Như Yên.
Hạ Như Yên mỉm cười: “Tôi đã nói anh sẽ thích rồi mà.”
Một lát sau họ rời đi, sau đó hai người dừng chân trước hai chiếc xích đu, ngồi lên trên đu đưa nhè nhẹ.
Hạ Như Yên vừa thở dài vừa nói:
“Đã lâu lắm rồi không ngồi trên xích đu như này.
Tự nhiên lại khiến tôi nhớ đến bố.
Hồi tôi còn nhỏ mẹ luôn bắt tôi làm việc nhà không cho đi chơi, bố vẫn lén dắt tôi ra công viên ngồi xích đu.
Tôi nhớ lúc đó mình vui lắm! Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi được ngồi xích đu là lúc tôi chín tuổi.
Khi đó bạn bè đồng trang lứa đã được đi chơi khắp các khu vui chơi còn tôi chỉ ước một lần được ngồi lên xích đu như bây giờ.”
Châu Gia Việt ngồi xuống chiếc xích đu kế bên, nhìn về xa xa rồi nói:
“Xem ra tuổi thơ cô khá cơ cực và chậm phát triển đó nhỉ?”
Như Yên ánh mắt đượm buồn nhìn về xa xăm, trong trí nhớ cô hồi tưởng lại, bất chợt khoé mi cay cay, nghẹn ngào nói:
“Phải, tôi phải mất thời gian rất lâu để làm quen với cuộc sống ở nhà họ Hạ.
Sau này lớn lên tầm năm tuổi bố đi làm suốt nên mẹ thường xuyên bắt tôi làm việc nhà nếu làm không tốt sẽ bị đánh mắng, thậm chí bà còn lấy chiếc roi điện đánh tới tấp vào người tôi.
Những lúc bà thua bài bạc quay trở về lại trút giận lên người tôi.
Lúc đó tôi chả biết kêu ai chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Đó chính là ngày tháng đen tối nhất của cuộc đời mà tôi không bao giờ quên.”
Châu Gia Việt liếc nhìn cô, rồi chậm rãi nói:
“Thật ra hồi còn nhỏ tôi rất ghét bố vì ông ấy suốt ngày đi làm từ sáng sớm đến lúc khuya muộn mới về vì thế hầu như những ngày trong tuần đều không thể thấy mặt.
Bởi vì lúc ông ấy ra khỏi nhà thì anh em tôi chưa thức dậy còn lúc ông ấy về thì chúng tôi đều đã đi ngủ.
Nhưng bây giờ đi làm rồi mới biết công việc nó áp lực mệt mỏi như nào, mới thấy thương bố vì ngày đó một mình ông gánh gồng nuôi sống cả gia đình và còn hàng ngàn công nhân của tập đoàn.”
Hạ Như Yên cười lên mấy tiếng để ngăn đi những dòng nước mắt:
“Phải, ai rồi có nỗi niềm riêng chỉ có bản thân mới hiểu được mình đang trải qua những gì.”
Châu Gia Việt đu đưa xích đu lên xuống, mắt nhìn cô rồi tiếp tục nói:
“Cô nhìn chiếc xích đu này đi.
Lúc ở dưới thấp như này luôn là chế độ an toàn hầu như không thể làm người ta ngã xuống được, nhưng khi đưa nó lên càng cao thì càng nguy hiểm lại càng dễ dàng ngã xuống.
Trong công việc cũng vậy càng vươn lên cao bắt buộc phải sẵn sàng đón nhận những thử thách khó khăn hơn những người phía dưới.”
Hạ Như Yên mắt vẫn nhìn về xa xăm, mắt có chút đượm buồn, chân lắc nhẹ chiếc xích đu, miệng run run nói:
“ Quy luật cuộc sống nó là vậy tất cả mọi thứ đều phải đánh đổi thì mới có được thứ mình muốn có.
Không có gì trên đời này là sẵn có cả.”
Thế rồi hai người ngồi im lặng suy tư một lúc lâu, thi thoảng lại ngẩng đầu lên trêu đùa với những hạt mưa bay bay trước mặt rồi lại mỉm cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...