Những ngày cuối xuân nắng đã nhuốm màu vàng he và gắt gỏng hơn.
Bầu trời như một tấm thảm khổng lồ màu xanh thẳm.
Châu Thành sau chuỗi ngày tất bật chuẩn bị thì cuối cùng cũng chờ đến ngày bộ sưu tập mới nhất sẽ được trình diễn trên sàn diễn tầm quốc tế.
Ánh đèn sân khấu rực sáng, những màn pháo tay rầm rộ.
Người mẫu xuất hiện với những bộ trang phục lộng lẫy, bắt mắt, đẹp đến điên dại.
Đúng là sân khấu tầm cỡ quốc tế nó sang trọng hơn hẳn.
Những cô người mẫu cứ như chú chim công rực rỡ, hút hồn bao ánh phải mắt ngước nhìn.
Dự án thiết kế lần này của Châu Thành vượt xa ngoài mong đợi.
…
Hơn 7 tháng sau, mọi cố gắng đều được đền đáp, Châu Thành trở thành top 3 tập đoàn xuất khẩu lớn nhất cả nước và đứng đầu về thương hiệu.
Hạ Như Yên chính thức trở thành giám đốc thiết kế và danh tiếng nhà thiết kế nổi khắp toàn thế giới.
Thời điểm ấy cứ hễ cô đặt chân ra đường là lại chạm mặt đám nhà báo truy lùng.
Phải nói những bài báo tin tức về cô đang trở thành điểm nóng.
Trong lúc cô đang cùng mẹ chồng đi mua sắm đồ trẻ sơ sinh để chuẩn bị sắp tới chào mừng thành viên nhỏ ra đời thì bỗng nhiên cô nhận được cuộc gọi từ chồng.
Anh muốn cô đến khách sạn NiN ngoài ngoại ô thành phố vì lí do có đối tác gấp.
Hạ Như Yên không nghĩ ngợi nhiều cô thu dọn đồ đạc cho lên xe, rồi quay sang nói với mẹ chồng: “con có việc gấp mẹ quay về nhà trước đi…”
Cô vác chiếc bụng bầu to vượt mặt, chậm rãi bước lên chiếc taxi.
Cô vừa đến trước cửa khách sạn đã bị mấy cô nhân viên kéo vào phòng thay đồ: “cô Hạ anh Châu đã căn dặn chúng tôi thay đồ và trang điểm giúp cô.”
Hạ Như Yên có chút ngờ ngợ: “không cần đâu! Tôi chỉ là đi gặp khách hàng thôi, làm vậy thì hơi lố quá.”
Lời nói chưa ra khỏi cửa miệng thì cô đã bị kéo gọn đến ngồi bên ghế trang điểm, trước tầm mắt là một tấm gương phẳng, trong suốt.
Một cô chuyên viên trang điểm bắt đầu vào việc.
Rất nhanh chóng Hạ Như Yên đã khoác lên mình lớp trang điểm nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ, rất xinh đẹp.
Một nhóm ba người khác nhanh chóng giúp cô thay một chiếc váy cưới dài trắng tinh, lộng lẫy.
Còn chưa kịp hấp thụ thông tin trước mắt thì cô lại bị kéo tay đi về trước cánh cửa căn phòng rộng lớn.
Bỗng nhiên cánh cửa căn phòng rộng mở, căn phòng loè lên những tia sáng giọi thẳng vào mặt khiến Hạ Như Yên chói mắt.
Theo vô thức cô đưa tay lên che đi vệt sáng ấy.
Cho đến lúc ngước mắt lên nhìn, cảnh tưởng trước mắt khiến cô ngỡ ngàng.
Khung cảnh sân khấu đầy hoa hồng trắng, đỏ.
Châu Gia Việt đang cầm trên tay bó hoa, mỉm cười nhìn cô.
Gia đình nhà họ Hạ cũng đã có mặt từ sớm, ông nội vòng cánh tay mình về trước để chuẩn bị dẫn cô vào lễ đường.
Chân chậm bước, ánh mắt liếc nhìn mọi người xung quanh với bao xúc động.
Cô nghẹn ngào, môi nở nụ cười nắm lấy bàn tay của người đàn ông trước mặt.
Châu Gia Việt mặc bộ vest trắng, cài thắt nơ đỏ, chân đi dày tây đen nhám.
Cô dâu và chú rể cùng bước dần lên bục cao nhất của buổi lễ.
MC dẫn cưới bắt đầu nói: “tôi xin thông báo buổi lễ kết hôn của anh Châu Gia Việt và cô Hạ Như Yên chính thức bắt đầu.”1
Trên môi hé nở nụ cười, khoé mi cay cay rưng rưng xúc động.
Một đám cưới chính thức giữa họ đã diễn ra trên nền tảng tự nguyện và tình yêu.
Một đám cưới đúng nghĩa.
Một đám cưới trước sự đồng loạt chúc phúc của những người có mặt.
Niềm hạnh phúc ngập tràn cả căn phòng rộng lớn.
Sau tất cả những biến cố xảy ra thì họ đã được bên nhau, nắm tay lên lễ đường.
Châu Gia Việt khẽ hôn lên môi người vợ của mình: “bà xã điện hạ… cảm ơn em vì đã hoá thành mặt trời của anh.
Đến bây giờ anh vẫn không dám tin mọi chuyện đều là thật.
Nếu chỉ là giấc mộng anh vẫn nguyện đắm chìm cùng em trong giấc mộng không bao giờ tỉnh lại.”
Nụ cười hoà cùng những giọt nước mắt của hạnh phúc, Hạ Như Yên rưng rưng: “Anh quên mất bé con của chúng ta nữa sao?”
Châu Gia Việt nhẹ khom lưng, cúi đầu, hôn nhẹ nồng say lên bụng Hạ Như Yên.
Một nụ hôn ấm áp tình cha.
Ban đầu họ đến với nhau chỉ vì sự ép buộc thế nhưng câu trả lời của họ qua thời gian đó chính là một gia đình hạnh phúc viên mãn.
Không khí bỗng im bặt, một tiếng kêu vang: “á…á…đau quá!”
Ôn Gia Long quay sang đỡ, lo lắng hỏi: “Mẫn Nhi…em làm sao thế?”
Đoàn Mẫn Nhi nhăn nhó: “chắc là… em bé đòi ra rồi đó…”
Trên bục sân khấu chính Hạ Như Yên cũng vừa ngã vào vòng tay Châu Gia Việt: “á…á…chắc là… em cũng sắp sinh rồi.”
Hai ông bố luống cuống nhấc bổng vợ lên, chạy vội ra phía cổng.
Chắc hai hai em bé đã nghe thấy mùi cỗ và hạnh phúc nên không chịu ở yên mà đòi ra sớm.
Hai đứa bé cũng chọn đúng thời điểm quá cơ!
Niềm vui nhân đôi, hạnh phúc ngập tràn, cả sân khấu như khuấy động, nháo nhào, hỗn loạn.
Nhưng hẳn là ai cũng sẽ không nhịn được cười với hành động vụng về của hai cặp đôi.
Mặc dù đau đến tái mặt nhưng hai cô gái vẫn không chịu rời đi, hai bà bầu bước xuống khỏi vòng tay hai ông bố, kéo nhau đi đến hậu trường chụp ảnh: “chúng ta…chụp ảnh kỉ niệm trước đã.
Kỉ niệm ngày cưới và ngày cùng dắt nhau vào bệnh viện đi đẻ.”
Câu nói khiến ai có mặt cũng phải bật cười.
Hai bà bầu tạo đủ kiểu dáng từ dễ thương đến bá đạo, từ dí dỏm hài hước đến quạo mặt vì đau.
Chưa thấy ai đi đẻ mà còn bình tĩnh được như hai cô gái này…
Búp…búp… hai tiếng gì đó khe khẽ kêu nhỏ, hai cô gái đều có cảm giác khác thường.
Hai khuôn mặt nhăn nhó, họ cùng kêu gào: “chồng à…mau đi đẻ thôi!”
Hai ông chồng lại tiếp tục bế vợ lên, chân quéo chân mà chạy, mặt đầy lo lắng.
Chạy theo phía sau là một dàn khách mời.
Đây hẳn là đám cưới khó quên và đặc biệt.
Đứa con của họ ra đời tạo thêm nhiều niềm vui, hạnh phúc.
Tất cả một dàn khách mới xếp thành dãy đứng trước cửa khách sạn vẫy tay, ai ai cũng thầm hi vọng để hai bà bầu mẹ tròn con vuông.
Hai ông bố nãy giờ bị giật tóc, níu cổ áo, những cái nhéo muốn sưng đỏ vùng da thịt.
Nhưng họ cảm nhận được sự đau đớn như muốn gãy liền mấy đốt xương sườn của vợ chỉ đành nhắm mắt chịu đựng.
Chiếc xe đầy hoa cũng là chiếc xe rước hai bà bầu đi đến bệnh viện.
Vốn tưởng sau đám cưới họ sẽ cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật gần nhưng thằng con lại đòi ra sớm, phá vỡ mọi kế hoạch..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...