Buổi sáng lành lạnh, sương mai còn vương một ít trên cành cây ngọn cỏ.
Ánh nắng Xuân dịu êm tỏa khắp thành phố.
Trong căn bếp Hạ gia, các thành viên đã ngồi quây quần bên mâm cơm.
Không gian nhỏ hẹp, đồ dùng đã cũ kĩ nhưng hẳn là lòng ai cũng rạo rực niềm hạnh phúc, sự ấm áp khó quên.
Thức ăn còn nóng, mùi thơm thoang thoảng, ly rượu nếp đậm chất Tô Dương.
Từ ngoài cửa tiếng nói vọng vào: “ở đây vui như này sao có thể thiếu đi chúng tôi được.”
Ôn Gia Long nắm tay Đoàn Mẫn Nhi cùng bước vào.
Khuôn mặt họ vui vẻ, ánh mắt hạnh phúc.
Hạ Phi Phi nhanh nhảu chạy đến bên tủ lấy ngay hai đôi đũa và hai cái chén tới: “còn chỗ trống kìa anh chị mau ngồi vào đi.”
Ôn Gia Long xoa nhẹ lên đầu Hạ Phi Phi: “Nhóc được lắm!”
Hạ Phi Phi khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt liếc nhìn Ôn Gia Long, giọng nói thoáng chút không vui: “Tết năm nay em đã mười một tuổi rồi đấy! Em sắp trở thành người đàn ông trụ cột của Hạ gia chứ không còn là thằng nhóc.”
Lời nói khiến mọi thành viên đều bật cười ngã ngửa, giọng cười giòn tan.
Hạ Như Yên gắp ngay một miếng thịt kho vào chén Hạ Phi Phi: “được rồi, ông tướng mau ăn dùm đi.”
Một đứa trẻ trưởng thành sớm hơn so với tuổi thực.
Chắc là nó cũng ý thức được việc ông nội già yếu còn bố thì bệnh tất vì thế cũng nhận ra một phần trách nhiệm của bản thân mình.
Đúng là một đứa trẻ ngoan.
Đoàn Mẫn Nhi vừa bưng bát cơm lên rồi hỏi: “hôm nay là ngày cuối ở Tô Dương rồi mọi người muốn đi đâu!”
Hạ Như Yên sực nhớ tới điều gì đó, sắc mặt thoáng thấy đổi: “Mẫn Nhi có phải hôm nay là ngày giỗ mẹ cậu không?”
Đoàn Mẫn Nhi gật đầu: “phải.”- giọng nói trầm hẳn xuống.
Ôn Gia Long vừa nhìn qua đã thấy lòng đầy tâm trạng của Đoàn Mẫn Nhi.
Bàn tay nắm chặt bàn tay cô.
Như Yên lưỡng lự hỏi tiếp: “thế cậu có định làm giỗ không?”
Đoàn Mẫn Nhi hạ giọng: “không cần đâu! Dù sao bao năm qua cũng không có ai làm giỗ cho bà ấy.
Lát nữa tôi ra mộ thắp hương là được.”
Như Yên lắc đầu: “như thế không được, cậu vẫn cần chuẩn bị chu tất chứ!”
Sau bữa ăn, họ rời khỏi nhà họ Hạ, đi mon men theo con đường bê tông hẹp, rồi dừng bước trước căn nhà cũ kĩ, hoang tàn.
Vách tường nứt, mái ngói dần đổi màu.
Khi mở cánh cửa thì bụi bặm bay tứ tung.
Đoàn Mẫn Nhi lên tiếng: “xin lỗi mọi người, đã lâu rồi tôi không quay về căn nhà này nên là có ai dọn dẹp.”
Lưu Phiên Như dần đồng cảm cho Đoàn Mẫn Nhi.
Tuy trước đó họ hay chảnh chọe nhau nhưng lại không hề có ác ý gì.
Vừa bước vào căn nhà đã cảm thấy sự hiu quạnh, đơn chiếc.
Tất cả những đồ vật đều bám đầy bụi và mạng nhện.
Đoàn Mẫn Nhi đưa mắt liếc nhìn mọi thứ, tất cả đồ vật trong nhà vẫn như xưa.
Chỉ có con người đã thay đổi.
Cô cũng đã từng ao ước gia đình mình được như trước kia, trước cái ngày bố chưa sa chân vào con đường nghiện ngập rượu chè.
Lúc ấy hạnh phúc biết bao.
Thực ra sâu trong lòng cô vẫn dành tình cảm cho bố của mình, nhưng cô lại thương người mẹ bạc mệnh của mình hơn.
Vì thế nỗi hận thì cũng đẩy lên cao.
Nếu như ngày đó bố không sa vào con đường tội lỗi thì giờ chắc cả gia đình vẫn hạnh phúc lắm! Cô sẽ không phải mang vác nỗi cô đơn, buồn tủi khi quay trở về nhà.
Hạ Như Yên lên tiếng, cắt đứt đi dòng suy nghĩ của Đoàn Mẫn Nhi: “việc đầu tiên của chúng ta là dọn dẹp lại căn nhà này, chuẩn bị một ít đồ cúng và cuối cùng là sẽ đi thăm mộ mẹ Mẫn Nhi.” - Ngẫm một lát rồi cô nói tiếp: “bây giờ chúng ta chia nhau ra hành động cho mau lẹ ha.
Gia Long, Mẫn Nhi ra thăm mộ, Tôi cùng Phương Lê, Phiên Như đi chợ mua đồ, những người còn lại dọn dẹp.”
Không một ai lên tiếng, họ đồng gật đầu đồng ý.
Ba công tử họ Châu khá luống cuống cho việc dọn dẹp.
Họ cùng xắn tay áo lên, người cầm chổi lau nhà, người dùng dẻ lâu bàn ghế.
Khoảng cách của ba người như xích lại gần nhau thêm chút nữa.
Dường như từ khi bước qua ngưỡng cửa của trưởng thành thì họ đã không còn kề cạnh nhau như trước.
Quy luật cuộc sống, giá trị đồng tiền, sự cạnh tranh ganh tị đã khiến họ dần xa nhau.
Giây phút cạnh nhau cùng làm việc, tuy không nói lời nào nhưng ba anh em họ Châu lại kết hợp rất ăn ý.
Điều mà trước nay họ chưa hề nhận ra.
Chuyển đi Tô Dương lần này hẳn khiến cả ba ngộ ra nhiều điều đáng giá.
Ba cô gái dắt nhau bước bên lề đường hướng về ngôi chợ bình dân.
Họ khoác tay nhau kề cạnh, vui vẻ, thoải mái.
Lưu Phiên Như hỏi: “sao cô lại để ba chàng trai dọn dẹp.
Như thế liệu có ổn không?”
Hạ Như Yên mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý: “cô đừng lo, họ sẽ làm tốt mà.
Hơn nữa, họ cũng cần phải có thời gian riêng để có những lời cần nói.”
Lưu Phiên Như gật đầu: “phải, cô đúng là quá tinh tế rồi.”
Khu chợ cách ngôi nhà nhỏ không xa mấy, chỉ cần 10 phút đi bộ là tới.
Cổng chợ cao, hai bên đổ hai cây cột bê tông to bự vững chắc.
Người vào ra tấp nập, đông đúc.
Như Yên hỏi Phiên Như: “đây chắc là lần đầu cô đi chợ.”
Phiên Như ngó nhìn xung quanh, có chút ngần ngại.
Cô khẽ gật đầu: “phải.”
Khung cảnh khu chợ đương nhiên sẽ chẳng thể nào bằng siêu thị sa hoa được.
Không điều hoà, không kệ giá, không thoáng mát, ngăn nắp.
Nhưng đổi lại đây có một điều hoà khổng lồ đó chính là nguồn gió, sạp bàn gỗ đơn sơ nhưng thức ăn tươi ngon, đường đi tuy không đẹp đẽ, bằng phẳng nhưng lại gặp được những cô chủ bán hàng vui tính.
Khu chợ đầu năm nhộn nhịp, đông đúc.
Phương Lê chỉ tay về sạp hoa ở đằng xa: “này, chúng ta qua bên đó chọn một ít hoa đi.”
Ba đôi chân cùng bước tới.
Lưu Phiên Như chọn lên những cành hoa kết thành một bộ đầy đủ màu sắc và tỏa hương.
Phương Lê đưa ngón tay về trước cho một like.
Hạ Như Yên cũng ùa vào khen ngợi: “Lưu Phiên Như không ngờ cô lại khéo tay đến thế.”
Nụ cười nở trên bờ môi, Lưu Phiên Như đáp lời: “trước đây tôi cũng đã từng học qua cầm kì thi họa.
Bố mẹ tôi luôn có quan niệm phụ nữ cần biết những thứ tối thiểu: cắm hoa, đàn piano,…”
Thì ra đôi khi không phải sống trong cảnh nhung lụa mà luôn vui vẻ.
Có đôi khi họ cũng không được làm chủ chính mình, đi theo con đường đã được lót sẵn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...