#BooMew
Tư Noãn Noãn câu lên khóe môi, nụ cười trào phúng cùng đau lòng khó mà có thể che dấu được, cô không ăn, chỉ đi nhanh ra khỏi biệt thự này mà về ngôi nhà nhỏ xinh của cô tắm rửa thật sạch sau đó đi ra lại Lê Gia.
Cũng như mọi khi, một cây vừa đủ chống đỡ thân thể cô, một chiếc đèn pin nhỏ và hôm nay lại lấy thêm một chiếc áo khoác, cô để mọi thứ ngay ngắn bên dưới sàn lạnh lẽo sát bên phòng Lê Bá Sâm.
Tư Noãn Noãn hít một hơi sâu, cô mới nhẹ nhàng bước vào trong phòng.
Cánh cửa vừa đóng, Lê Bá Sâm vẫn như mọi khi nhìn Tư Noãn Noãn, ánh mắt anh chỉ toàn là chán ghét, cũng không biết anh đang nghĩ gì, môi anh câu lên nham hiểm, không nhanh không chậm nói.
" Cô biết hôm nay vì sao tôi về trễ không? "
" Không biết. " biết! Nhưng cô nào có thể nói bản thân biết chứ.
Môi Lê Bá Sâm cười như không cười nói.
" Tôi đi gặp người tôi yêu! Chính là gần hay hơn tám năm trước đấy! Cô ấy vì bị ép buộc mà rời xa tôi, nhưng bây giờ cô ấy đã ở bên cạnh tôi. "
Trái tim Tư Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy nó như đang rỉ máu nhưng môi cô vẫn cười, ánh mắt vẫn lạnh, giọng nói vẫn lạnh.
" Chúc mừng anh! "
" Chúc mừng anh " đây thật sự là cô thành tâm nói, vì...cho dù buông bỏ nhưng sau này cô cũng không thể nói ra ba từ này thêm một lần nào nữa.
Không phải buông bỏ rồi hay sao? Tại sao trái tim cô lại cứ đau nhói như thế?
Không phải không cảm giác gì nữa sao? Tại sao cô trông như một con ngốc đứng nhìn người người hạnh phúc còn cô vẫn đứng đó giữa cơn mưa tầm tã muốn bước đi về nhanh phía trước cũng không được, muốn dừng lại cũng không xong...
Lê Bá Sâm vẫn nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn, dùng lời lẽ cay độc trào phúng nói.
" Chắc cô cũng biết rõ thân phận của mình trong cái Lê Gia này? Nhanh chóng mang thai rồi cút khỏi đây là được. Tiền tôi sẽ gửi cho cô, cũng như chu cấp đầy đủ cho cô. "
" Ừ! "
" Cô không có gì để nói sao? "
" Nói gì? "
" Cô? " Lê Bá Sâm cắn chặt răng tức giận!
" Nhanh mang thai! " Tư Noãn Noãn nói một câu, dừng một chút lại nói tiếp.
" Vậy nên anh phải nhanh! "
Lê Bá Sâm tức giận, bước nhanh về phía trước tay giơ lên cao, định đánh Tư Noãn Noãn, chính là nhìn ánh mắt cô, ánh mắt đó giống như hôm qua...
Anh hạ tay xuống, hung hăng đẩy cô xuống giường tay anh giữ chặt tay cô, xé rách toàn bộ quần áo trên người cô lúc này.
Hai mắt anh đỏ ngầu, môi câu lên nói.
" Tư Noãn Noãn, đỉ thì vẫn là đỉ... nếu đã thèm khát đàn ông như vậy! Thì tôi cũng không cần phải kiêng dè gì nữa. " áp sát vào tai cô, Lê Bá Sâm cắn mạnh vào vòng tay cô.
" Thật sự mà nói, mỗi lần chạm vào người cô, tôi đều cảm thấy thật dơ bẩn gớm ghiếc, nhưng... khuôn mặt của cô chẳng khác gì mấy với Tố My của tôi... nên cũng thật có cảm giác nha. "
Dứt câu, anh kéo khóa quần anh ra, lôi vật nam tính vốn đã cương cứng từ khi đè cô xuống, không mở rộng hang động giúp cô, cũng không hề để cô tiết ra dịch để trơn tru dễ vào, anh chỉ hung hăng cấm sâu vào trong cô.
Mặc cho tiếng thét đau đớn của cô vang lên, lực đạo ra vào của anh càng ngày càng nhanh.
Tư Noãn Noãn đau đến mặt mày tái nhợt.
" a.... "
" A... đau... a... "
" Lê Bá Sâm...a... hư... hư mất... không... a... ưm... a... "
Tiếng rên rỉ cùng tiếng nức nở liên tục vang lên, Tư Noãn Noãn thở dốc liên tục, mãi cho đến khi một lần Lê Bá Sâm rút ra gần hết, sau đó lại hung hăng tiến vào liên tục chục lần, tinh dịch nóng hổi bắn thẳng vào người cô...
Tư Noãn Noãn hai mắt ngập lệ, mệt mỏi, bủn rủn, đau đớn... mọi dư vị xen lẫn nhau, khi anh hoàn toàn rút ra khỏi người cô... môi cô câu lên cười khổ gọi một tiếng.
" Lê Bá Sâm... "
Lê Bá Sâm nhìn cô, Tư Noãn Noãn yếu ớt nhìn anh môi cô nhếch lên.
" Tôi Hận Anh! "
Hận! Vì yêu nên Hận, vì Tình nên Hận hay vì chính anh nên cô Hận!!!
Chính là một câu của Tư Noãn Noãn ngày hôm nay... sẽ khiến Lê Bá Sâm vĩnh viễn nhớ mãi không quên.
- ----------------------------------
4/7 chương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...