Người Vợ Nô Lệ
Lê Bá Sâm nhìn bộ mặt mãn nguyện của Tư Noãn Noãn khẽ lắc đầu.
Hai người ngồi trên chiếc giường bệnh ăn một lúc lâu.
Tư Noãn Noãn ăn được một chút liền nhíu chặt mày, cơn buồn nôn lại ập đến làm cô không thể nào nuốt trôi.
Tư Noãn Noãn hít một hơi sâu há to miệng to nhét đồ ăn vào nhưng còn chưa được ba mươi giây cô phải bụm chặt miệng.
Lê Bá Sâm nhìn nhìn Tư Noãn Noãn, tay anh giơ lên vỗ nhẹ lưng cô.
" Muốn nôn? "
Hai mắt Tư Noãn Noãn phiếm hồng gật đầu.
Lê Bá Sâm nhíu chặt mày hơn nói.
" Thế đi nhanh vào phòng vệ sinh đi. "
Tư Noãn Noãn gật đầu đi vào, Lê Bá Sâm muốn dìu cô đi nhưng chân anh vẫn còn chưa đủ sức để đi huống chi là đỡ. Anh chỉ có thể nhíu mày khó chịu nhìn cô.
Tư Noãn Noãn vừa bước vào phòng vệ sinh liền nôn khan trong buồng rửa tay.
- --
Bên ngoài, Lê Bá Sâm nhíu chặt mày nhìn chằm chằm phòng vệ sinh, mặc dù lúc nãy nhìn thấy cô ăn ngon thì anh cũng cảm thấy ngon miệng nhưng thấy cô khó chịu như vậy anh cũng ăn không vào.
" Dọn hết đi. " nhìn người áo đen đang đứng phía bên ngoài phòng bệnh, Lê Bá Sâm trầm giọng ra lệnh.
Người áo đen vừa nghe không chần chừ bước vào dọn, lại có một người khác bước vào.
" Boss, có cần chuẩn bị thức ăn khác không? "
Lê Bá Sâm nhìn về hướng phòng vệ sinh gật nhẹ đầu.
" Chuẩn bị vài ba món thanh đạm một chút cho Noãn Noãn đi. "
" Vâng. "
Người áo đen rời đi, Lê Bá Sâm lại nhìn về phòng vệ sinh.
" Ổn không? " từ bên ngoài nói to lên.
Tư Noãn Noãn rửa mặt lại súc miệng đi ra ngoài, cô cười khẽ nói.
" Không sao... "
Lê Bá Sâm nhíu mày chặt hơn khi thấy gương mặt tái nhợt của cô, anh muốn bước xuống ôm cô lên nhưng có muốn cũng làm chẳng được.
" Đến đây. " giọng anh dịu dàng nói.
Tư Noãn Noãn cười nhẹ bước đến.
Lê Bá Sâm kéo cô ngồi lên giường nhìn chằm chằm cô nói.
" Ngày nào cũng như vậy? "
Tư Noãn Noãn lắc đầu.
" Không có... thi thoảng thôi. "
Cô làm sao lại đi than vãn chuyện bản thân ốm nghén cơ chứ. Nếu là lúc trước thì nhất định nũng nịu khó chịu than vãn các thứ để Lê Bá Sâm mất ăn mất ngủ vì cô nhưng mà hiện tại thì không thể.
Dù sao anh vẫn là người bệnh, vẫn cần nghỉ ngơi.
Nũng nịu cũng phải có chừng mực.
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn thôi cũng biết cô đang nói dối.
Đôi tay dài rộng của anh giơ lên đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô xoa xoa nói.
" Đừng giả vờ. Chẳng ai nói gì đâu. "
Tư Noãn Noãn mĩm cười, dựa vào lồng ngực của Lê Bá Sâm.
" Sâm Sâm, đứa bé lần này thật hư... "
" Đứa bé lần này??? " Lê Bá Sâm khựng người lại lặp lại câu cô nói.
Lần này??? Không lẽ là có lần trước nữa.
Tư Noãn Noãn đánh nhẹ vào lồng ngực Lê Bá Sâm nói.
" Thì đây là đứa con thứ ba của chúng ta mà. "
" A! " Lê Bá Sâm " a " lên một tiếng.
Thứ ba??? Chuyện gì đang xảy ra đây?
Tư Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn Lê Bá Sâm.
" Haizz... nhanh nhanh nhớ lại giúp em đi chứ không lẽ em phải nói cho anh nghe hoài? "
" Thứ ba là sao? " Lê Bá Sâm nhíu chặt mày hỏi.
Lê Bá Sâm nhìn nhìn Tư Noãn Noãn thầm nghĩ.
" Không lẽ đứa trong bụng cô là đứa con thứ ba??? "
Tư Noãn Noãn gật đầu.
" Như anh nghĩ đấy! Trong bụng em là bé thứ ba nha! Trong một tháng anh cày ra một đứa. "
" Gì cơ? " Lê Bá Sâm hai mắt trừng to.
Tư Noãn Noãn cười mà không nói, cô kéo tay anh chạm lên bụng bằng phẳng của mình.
" Ở trong đây có bé con của chúng ta. Anh có vui không Sâm Sâm? "
Tay Lê Bá Sâm hơi hơi cứng lại, anh không dám chạm mạnh vào vì sợ làm cô đau, cái cảm giác lúc này của anh... anh cũng không biết nên diễn tả như thế nào nhưng anh biết đây gọi là gì.
Là hạnh phúc, là vui vẻ và nôn nao.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tư Noãn Noãn, Lê Bá Sâm lại hỏi.
" Thế hai đứa bé kia đâu? "
" Chắc tối sẽ sang đây thăm anh đấy. "
" Ừm, tụi nhỏ đã lớn chưa? "
" Rồi... được gần năm tuổi rồi đấy. " Tư Noãn Noãn cười nói.
Lê Bá Sâm gật đầu.
Mọi chuyện đến quá nhanh có phải không?
Anh vừa tỉnh dậy thì đã có vợ và hai con... à không ba con cơ.
Đã thế... nhìn nhìn Tư Noãn Noãn, Lê Bá Sâm lại nghĩ.
Cô vợ này của anh rất dính người. Nhưng anh thích thế này.
- -------------------
ĐÁP ÁN KỲ THỨ 50.
B. VƯỢNG TÀI.
B. CHÚ.
A. 4 TIẾNG 1 LẦN.
A. UÔNG TĨNH.
C. ĐƯỜNG CẢNH DẬT.
B. PHÓNG ĐIỆN.
A. QUÝ MỘNG NHIÊN.
C. 100.
C. CON GÁI MÌNH ĐÃ ĐỦ LÔNG ĐỦ CÁNH, ĐÃ KHÔNG CẦN MẸ NỮA RỒI.
D. TRUYỆN TRANH CỦA TRUNG QUỐC.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...