Nhạc Trúc Hạ nhìn một màn trước mắt mà mắt không ngừng trợn to kinh hãi, tay không tự chủ được mà bịt miệng lại.
Nếu đổi lại là cô, nhất định sẽ nôn ra ngay lập tức mất......
Sao Tần Việt hắn lại có thể đối xử với người như với chó như vậy được?
Nữ minh tinh đó cúi người dùng lưỡi liếm khô rượu một cách vất vả, xong lại duỗi người đón lấy tờ khăn giấy từ phía "quản gia tư nhân", lau lại một cách cẩn thận.
Đến bây giờ cô ta mới dám đứng lên, trong đáy mắt như còn dư chút lệ.
- Tần thiếu, mong ngài không quở trách.....
- Cút!
Tần Việt vẫn lạnh như băng, hắn trên cao ngước xuống nhìn cô ta, hờ hững đáp.
Cô ta hẳn thấy như vừa từ cõi âm ti địa ngục trở về, nhanh chóng xách túi chạy đi mất dạng.
Thực ra cô ta cũng đã chẳng coi trọng hình tượng hay danh dự từ lâu, chỉ mong sao giữ được cái mạng.
Hắn ta quá hung dữ khiến cho cô chẳng dám làm nũng như lúc nãy nữa....
- Hôm nay Tần thiếu đừng để vì chút chuyện vặt này mà mất hứng, haha…...
Richard từ xa tiến lên tiếp đón, mỉm cười hòa nhã, nhưng trong đó, vẫn không thể không nhận ra một tia cẩn trọng dè chừng.
Lúc bấy giờ Tần Việt mới có phản ứng lại, môi chỉ hơi động khẽ khiến người ta nhìn cảm giác như cười như không, rất khó thâm dò hắn đang nghĩ gì.
- Không ngờ ngài Richard cũng có nhã hứng đến nơi này của tôi.
- Không dám không dám, danh tiếng Tần thiếu đã nổi từ lâu, hộp đêm này kỳ thực chỉ là chút tài sản bé nhỏ không đáng kể trong công việc kinh doanh của ngài, nhưng lại có thể khiến những người như chúng tôi giải tỏa lúc nhàm chán.
Nào, Tần thiếu, bình thường vốn hiếm dịp gặp mặt, lần này uống một ly rồi hẵng đi.
Richard gã ta vốn dĩ đang có một vụ làm ăn với Tần thị, nên quyết không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một như vậy.
Tần Việt đương nhiên hắn ta cáo già lão luyện không ai sánh bằng, hắn ta biết thừa tâm địa gian xảo của gã nên chỉ cười lạnh một tiếng.
Hắn và cô cùng xoay người cất bước, tiến vào phòng nghỉ.
Richard vội vàng đi phía trước cung kính dẫn đường.
Bên kia, Alice xấu hổ sờ sờ cái mũi, cũng bước theo sau.
Một đám nữ nhân bỗng “Ồ” lên nhưng cũng không dám tiến đến, chỉ dành một ánh nhìn lưu luyến người đàn ông đẹp như một pho tượng trước mặt.
Tần Việt ngồi xuống, phía sau các vệ sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh tự giác chia thành hai bộ phận: hai người canh gác ngoài cửa, hai người ở ngay phía sau.
Riêng Khúc Thiên lúc nào cũng phải đứng bên cạnh Tần Việt.
Ngồi trên salon được thiết kế vô vùng cao quý, từng hành động vô thức như giơ chân nhấc tay của Tần Việt đều khiến cho đám đàn bà ở phía dưới tim đập chân run.
Nhạc Trúc Hạ ngồi bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng mất tự nhiên với những ánh mắt đó.
Richard vội vàng lấy ra một điếu xì gà, cười nịnh nọt nói:
- Đây là hàng mới được nhập về, loại tốt nhất của bên Trung Đông đó.
Ngài dùng thử xem sao.
Điếu xì gà được châm, trong chốc lát một làn khói trắng nhè nhẹ vây quanh Tần Việt.
Khuôn mặt quá mức kiên nghị của hắn hiện lên mờ ảo, lúc sáng lúc tối.
Richard đem ly rượu không đưa cho người phục vụ đang chạy qua chạy lại, rồi nói:
- Tần thiếu quả là tuổi trẻ tài cao, xem ra chung quanh ngài toàn là những mỹ nữ không nha, mỹ nhân thích anh hùng, những lời này quả thật không sai chút nào.
Tần Việt khóe môi hơi giần giật, hắn vẫn trưng ra bộ mặt lãnh cảm đó.
- Quá khen!
Richard hướng ánh mắt tới Trúc Hạ, trong mắt mang theo một tia tham lam.
- Không biết vị tiểu thư này có thể ở bên Tần thiếu bao lâu?
- Có ý gì?
Tần Việt biết rõ còn cố hỏi, vẫn tỏ ra thờ ơ không để tâm.
- Là như vậy, bình thường tôi cũng không có quá nhiều ham thích, lại vừa khéo trong số đó bao gồm mỹ nữ, hôm nay thấy vị tiểu thư này, thật rất yêu thích, nếu như có ngày nào đó Tần thiếu chán ghét cô ấy, nhất định phải nói cho tôi một tiếng.
Richard cười ha hả, ý nghĩ tham lam không cần nói cũng lộ ra.
Trúc Hạ cũng ngẩn người, tim đập "thình thịch" một tiếng, cô vô thức quay đầu nhìn sang Tần Việt.
Thế mà…....
Tần Việt, ngoài ý muốn, lại nhếch miệng lên cười, chớp mắt một cái nói:
- Được!
- Thật....thật sao? Tần thiếu thật là rộng lượng nha.
Richard cảm thấy thực thỏa mãn, gã cười đến ngoác cả miệng.
Sắc mặt Nhạc Trúc Hạ chợt trở nên tái nhợt…...
Cô không ngờ Tần Việt chỉ là coi cô là một món đồ bỏ đi, nói cho ai thì cho người ấy!
Trái tim đột nhiên nảy lên, tựa như bị người ta xé toạc một cái, nứt ra một lỗ hổng lớn, đau đớn không nguôi.
- Richard thiếu, đại tiệc hồ bơi sắp bắt đầu rồi, cáo từ!
Tần Việt thấy sắc mặt của cô tái nhợt thì vươn cánh tay rắn chắc qua lưng cô, rời đi.
Richard nhìn theo bóng hình mỹ lệ của Nhạc Trúc Hạ, nước dãi cũng nhanh chóng muốn chảy xuống, gã chưa bao giờ gặp được một người phụ nữ nào xinh đẹp nghiêng nước ngiêng thành như vậy cả.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...