Hơi thở nguy hiểm xen lẫn mùi rượu Whisky phả vào trong không khí khiến Nhạc Trúc Hạ muốn tránh cũng không được.
Nhạc Trúc Hạ chính là một người như vậy, gặp cứng rắn thì sẽ mạnh mẽ, cho đến khi…không đường thối lui.
Hơi thở của cô ngày càng dồn dập, ánh mắt cũng không tự nhiên mà liếc hắn....
Tần Việt vẫn không động đậy, ánh mắt hắn gian ác mà nhìn cô, một lúc lâu sau, hắn bỗng đẩy cô ra khỏi người khiến cô không có điểm tựa mà chới với suýt ngã người ra sau.
Hắn nắm tay kéo nhanh cô đi một mạch vào trong lấy xe rồi đưa cô rời đi, để lại chỗ đó cho Giản Mộc xử lí, cô cũng không biết rốt cục tên này đang nghĩ gì trong đầu, hắn vẫn không nói gì nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn sắc nhọn như lưỡi dao khiến Nhạc Trúc Hạ không khỏi cảm thấy bất an trong lòng.
Thành phố S về đêm, ở một nơi được ví như chốn thiên đường của cuộc sống này, dưới ánh đèn màu, vật chất là thứ luôn được coi trọng, chỉ cần có tiền thì ắt sẽ là thượng đế.
Chiếc xe Roll Royce đắt tiền bỏ lại đằng sau khu nội thành phồn hoa náo nhiệt, dừng lại ở một nơi có kiến trúc tôn nghiêm, cao quý, sang trọng bậc nhất.
Hộp đêm "Dụ Hoặc"........
Hộp đêm lớn nhất thành phố S, đúng như của nó, rất cám dỗ và khiêu khích.
Trong lúc Nhạc Trúc Hạ còn chưa hết kinh ngạc vì nhìn thấy kiến trúc xa hoa này, thì tay đã bị Tần Việt lôi vào trong.
Cô ít nhiều cũng có hiểu biết về hộp đêm "Dụ Hoặc" này, nơi đây là chỗ khoe của cải của đám người lắm tiền, là nơi tụ họp cao cấp nhất của các thương nhân thành công có tiếng hay các quan chức chính phủ cấp cao, lại mang vẻ thần bí khiến người khác phải nảy sinh lòng hiếu kì.
Dĩ nhiên, việc trở thành hội viên của nơi này cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì.
Trừ khi nhất định phải có gia cảnh cực kì giàu có, lại còn phải xét duyệt từ bối cảnh, địa vị xã hội đến những thứ nhỏ nhặt như sở thích cá nhân,….
Chỉ có điều, một khi đã trở thành hội viên, liền nhận được sự quan tâm từ những thương nhân cao quý nhất, không những vậy, còn được hưởng tiêu chuẩn phục vụ cao nhất.
Và người làm chủ nơi đây không ai khác chính là tên Tần Việt khốn kiếp này.
Hộp đêm này dựa vào sự khác biệt giữa các hội viên cao quý mà thiết lập nên "phục vụ tri kỷ".
Tức là, mỗi hội viên đều có một "quản gia tư nhân" người này có trách nhiệm phục vụ hội viên từ lúc bước vào cho đến khi ra về.
Đồng thời, "quản gia tư nhân" cũng phải biết được hồ sơ tư liệu cụ thể của hội viên, như người đó thích loại rượu nào, loại xì gà nào, thuận tay trái hay phải, thích ăn gì và ghét ăn gì, lúc dùng bữa thì thường ngồi ở vị trí nào,....
Đại sảnh của hộp đêm được thiết kế rất cao, vô cùng sang trọng và nổi bật, khiến ai nhìn vào cũng lóa hết cả mắt.
Dù cho người người ra vào, khiến không khí vô cùng ồn ào, náo nhiệt, nhưng mọi thứ vẫn được phân chia rất ngay ngắn, có trật tự rõ ràng.
Hộp đêm có kiến trúc đồ sộ, gồm mười lăm tầng lầu và năm tầng ngầm, ngoài ra còn có bốn nhà ăn kiểu dáng Tây phương.
Đó là còn chưa kể đến vũ trường, quán café, phòng tập thể thao, hồ bơi, khu vật lý trị liệu và phòng chờ dành cho khách,....
- Tần tổng, cuối cùng ngài cũng đến!
Nhạc Trúc Hạ còn đang ngơ ngẩn ngắm nhìn thì từ đâu xuất hiện một người đàn ông tuổi trung niên vận Âu phục cùng giày da bước tới, có vẻ người này chính là "quản gia tư nhân" của hắn.
Ông ta dẫn Tần Việt vào căn phòng VIP thượng hạng.
Phía sau ông ta còn có vài tên vệ sĩ mặc vest đen mang kính râm khác.
Mấy người này thấy Tần Việt liền cung kính cúi chào rồi vòng qua đứng sau lưng hắn.
Vừa bước vào phòng VIP, nơi quy tụ những nhân vật không hề tầm thường, Tần Việt và Nhạc Trúc Hạ vừa bước vào đã thu hút hết mọi ánh mắt, trong đó có một người đàn ông lên tiếng:
- Ồ, đây là người đẹp mới của Tần tổng sao?
Một gã da trắng nói giọng đặc tiếng Pháp cất tiếng hỏi.
Vừa nhìn thấy Nhạc Trúc Hạ, gã đã vội đẩy ngôi sao bé nhỏ trong lòng ra, dùng đôi mắt màu lam không dè chừng kiêng nể gì mà đánh giá thân hình còn non trẻ của cô.
Bỗng dưng, ánh mắt của gã sáng đến lạ.
Hôm nay Nhạc Trúc Hạ ăn mặc rất gọn gàng, đơn giản, vì chưa kịp chuẩn bị đã bị Tần Việt lôi đến đây, cô khác biệt hoàn toàn so với những ngôi sao đang có mặt.
Chiếc váy hở vai màu đen cùng với lớp sa mỏng mềm nhẹ rất vừa vặn, làm tôn lên dáng người của cô.
Kết hợp với độ rủ khiến chiếc váy không cần cầu kì mà vẫn đem lại cho Nhạc Trúc Hạ một bề ngoài hoàn mỹ nhất.
Gã đó nhìn phía Nhạc Trúc Hạ, trong tiếng cười mang theo cả sự mờ ám không thể chịu nổi.
Trong lòng, Nhạc Trúc Hạ vô cùng cẳng thẳng, bởi ánh mắt của người đàn ông này, lại giống hệt ánh mắt của những kẻ yêu râu xanh.
Thân hình nhỏ bé của cô trong một phút lơ đãng, bỗng rùng mình một cái, bàn tay nhỏ bé khẽ bám chặt vào tay của Tần Việt.
Hắn khẽ động chân mày, đưa mắt nhìn xuống cánh tay đang bị Nhạc Trúc Hạ giữ chặt, khóe môi khẽ cong nhẹ, Tần Việt liếc ánh mắt sắc như mũi dao sang đám người đang cợt nhã mà cất giọng thâm trầm đến lạnh sống lưng.
- Ngài Alice đây nhàn rỗi đến mức muốn đi quản luôn chuyện của tôi sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...