Người Vợ Nô Lệ Của Tần Thiếu


"Ta cũng đâu phải linh đan diệu dược gì đâu mà lại có tác dụng đó?" Thẩm Úc như ngựa quen đường cũ tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực Thương Quân Lẫm rồi ngồi xuống.

"Đối với trẫm thì A Úc có tác dụng hơn bất cứ linh đan diệu dược nào." Thương Quân Lẫm vùi đầu vào cổ Thẩm Úc, trong giọng nói có chút nặng nề.
"Vậy ta cho bệ hạ ôm lâu thêm một chút" Thẩm Úc trở tay sờ vào đầu của nam nhân, "Như thế thì bệ hạ lại càng có tinh thần làm việc hơn."
Thương Quân Lẫm ôm sát người vào trong lồng ngực.
"Những quan viên đang ở Túc Bắc đều do bệ hạ phái tới sao?" Thẩm Úc nhìn cuốn sổ con đang được mở trên bàn.

(Này là quan làm quan ở TB luôn chứ không phải những người vừa tới cứu tế nha.)
Là sổ được Phương đại nhân gửi về từ Túc Bắc, bên cạnh nó còn có sổ của mấy quan viên khác gửi đến.

Phương đại nhân cùng các quan viên đến từ kinh thành khác đến từng nơi mới, mỗi lần đến một nơi mới thì họ sẽ lại bị tình trạng thảm thiết ở đó làm cho nói không nên lời.

Bọn họ vốn tưởng rằng tình trạng của toà thành nhỏ kia đã rất tồi tệ rồi, thế nhưng càng đi đến phương Bắc thì bọn càng phát hiện đó chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm, tình cảnh họ phải chứng kiến càng ngày càng ghê người hơn.

Mỗi lần đến một chỗ, bọn họ sẽ phát cháo cho dân chúng, sau khi phát cháo xong thì bọn họ sẽ triệu tập dân chúng lại để họ làm một ít việc nằm trong khả năng cho phép, chờ khi sức lực của dân chúng khôi phục thì sẽ để bọn họ làm nhiều hơn, và tuỳ theo sức lao động bọn họ bỏ ra để đổi lấy lương thực, bọn họ cũng sẽ giúp đỡ những người không tiện hành động.

Phương đại nhân gửi sổ con tớ, trong sổ miêu tả kĩ từng chỗ một, chỉ qua những từ ngữ ông miêu tả cũng đã làm người ta cảm nhận được sự tuyệt vọng ập đến.

"Có một vài người do dân địa phương đề cử" Thương Quân Lẫm vuốt ve ngón tay của Thẩm Úc, "Năm đó trẫm gần như đã thay hết những quan viên cấp cao của Túc Bắc, lúc đó trong triều cũng không có nhiều người sử dụng nên chỉ phái một ít người tới đó, còn lại hầu hết là do dân địa phương để cử."
Năm đó Túc Bắc đã thất thủ, nếu không phải do Thương Quân Lẫm mang binh tới kịp thời và ngăn cơn sóng dữ, đánh lui quân Bắc Mạc thì hiện giờ Đại Hoàn có còn là Đại Hoàn hay không cũng khó nói.
Các quan viên địa phương không thể đưa đẩy được tội bỏ rơi quốc thổ, Thương Quân Lẫm không muốn nghe bọn họ giải thích nhiều, hắn lấy cái chết của bọn họ để an ủi những bình lính, tướng sĩ đã hi sinh vì sự vô trách nhiệm của bọn họ, cũng là sự báo thù dành cho những dân chúng vô tội đã uổng mạng, trong ngày hành hình, toàn thể dân chúng vây xem, không ai là không vỗ tay trầm trồ khen ngợi.


Giữa mùi máu tươi đầy trời, Thương Quân Lẫm để những quan viên còn lại của Túc Bắc nhìn tận mắt quá trình hành hình, hầu hết quan viên đã sống trong những lụa nhiều năm, bọn họ đã thấy trường hợp này bao giờ đâu, vì vậy gương mặt bọn họ tái nhợt, không dám nhìn nhiều.

Thế nhưng điều đáng buồn là bên cạnh mỗi người bọn họ đã có hai binh lính to cao canh gác, chỉ cần bọn họ có ý định tránh né thì sẽ bị giữ lại.

Thương Quân Lẫm cũng thông qua cơ hội này để cảnh cáo những người vừa được đề cử lên, nếu bọn họ không giữ gìn được Túc Bắc thì sẽ được đi xuống làm bạn với những tên kia.
Hắn cũng mượn cơ hội này để tách quyền lực của quân đội Túc Bắc ra khỏi các quan viên, dưới cách dùng máu để giải quyết vấn đề của hắn, Túc Bắc đã yên ổn một thời gian dài.

Thương Quân Lẫm kể cho Thẩm Úc những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó: "Trẫm cho rằng bọn họ sẽ học được cách ngoan ngoãn, à mà cũng đúng thôi, quả thật bọn họ đã học được cách ngoan ngoãn mà, bọn họ đã không còn dám làm gì quá trắng trợn, chỉ lén làm ra mấy hành động mà thôi, đã thế còn biết tìm cách để tin tức không thể truyền tới kinh thành c được cơ mà."
Thẩm Úc: "Lòng tham của con người là vô tận, có được một chút thì sẽ muốn nhiều hơn, dần dần lòng tham được nuôi lớn lên, cũng không còn biết đủ là gì nữa, hiện tại cũng đã cách năm đó bảy tám năm, thời gian có thể xoá bỏ rất nhiều thứ, cũng có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Những quan viên năm đó được đề cử trước mặt bệ hạ có lẽ đã từng đáng tin, nhưng đã trôi qua nhiều năm như, ai cũng không thể bảo đảm rằng mình chưa từng thay đổi chút nào."
Thương Quân Lẫm: "Trẫm hiểu rất rõ sự thật lòng người dễ thay đổi."
Thẩm Úc: "Sau khi điều tra rõ chân tướng, kẻ nên xử lí thì cứ xử lí, người có công lao thì cứ dựa theo công lao mà thưởng, đã trôi qua nhiều năm như vậy, bệ hạ cũng đã không còn là bệ hạ của năm đó, ngài đã không còn phải chịu cảnh bị cản trở vì không đủ người dùng nữa rồi, nếu muốn ngăn chặn trường hợp xảy ra chuyện này thêm một lần nữa thì bệ hạ nên quy định thời gian bổ nhiệm chức vị, quan viên được phải đến Túc Bắc mấy năm, sau khi hết thời hạn thì bệ hạ nên gọi bọn họ trở lại kinh thành."
Quan viên ở Túc Bắc được chia ra làm ba loại, nó bao gồm Túc Bắc quân, quan viên tới từ kinh thành và quan viên ở địa phương đó, đáng lẽ sắp xếp như thế sẽ tạo ra thế chân vạc, thế nhưng dựa theo những tin tức Ẩn Long Vệ truyền về thì hai cái phía sau đã trộn lẫn vào nhau, nội bộ Túc Bắc quân cũng đã bị bọn họ xếp người vào, hơn nữa, giữa ba bên hình như còn có bóng dáng của một thế lực khác.

"Nếu quy định thời hạn nhậm chức thì sẽ giảm bớt khả năng quan viên đến từ kinh thành và quan viên địa phương hợp tác với nhau, dù sao thì so với Túc Bắc, chắc hẳn bọn họ lại càng muốn trở lại kinh thành-trung tâm của quyền lực hơn, như vậy thì bọn họ sẽ vì tương lai của mình mà tạo nên những thành tích tốt, điều đó cũng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ trông coi Túc Bắc thay cho triều đình."
Thẩm Úc rũ mắt, y tiếp tục nói, "Vừa hết nhiệm kỳ, bọn họ sẽ trở lại kinh thành, những chuyện xảy ra ở Túc Bắc cũng sẽ trở thành bậc thang để bọn họ lên chức."
Chỉ cần khiến bọn họ có được lợi ích mà không cần gắn liền với quan viên địa phương ở Túc Bắc thì sẽ không cần lo tới chuyện bọn họ hợp tác với nhau và gây hại cho triều đình.

Thương Quân Lẫm nghiêm túc suy nghĩ, sau đó hắn phát hiện quả thật biện pháp này không tồi.

Thật ra tính lưu động của quan viên Đại Hoàn không quá lớn, trừ khi bọn họ có năng lực nổi bật hơn người hoặc có người quen ở trong triều, nếu không thì hầu hết những người bị sai đến chỗ nào thì khả năng cao là sẽ ở lại đó cả đời.


Nếu không phải do tình huống của Túc Bắc khá đặc thù thì việc giữ nguyên như vậy rất có lợi, bởi vì quan viên càng quen thuộc với một nơi nào thì sẽ càng hiểu rõ về nó hơn, như thế thì quá trình quản lý cũng sẽ thuận buồm xuôi gió hơn.
Chẳng qua hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là tình hình thiên tai ở Túc Bắc, thêm một ngày hạn hán thì bọn họ sẽ có thêm một ngày không thể yên lòng.
Phương đại nhân và Ẩn Long Vệ, một bên ngoài sáng, một bên trong tối, bọn họ đang âm thầm thăm dò tình hình của Túc Bắc.

Phương đại nhân cùng các quan viên khác tiếp tục lần theo hướng Bắc, càng đi, tình hình thiên tai lại càng nghiêm trọng hơn, các quan viên đến từ kinh thành cũng dần trầm lặng hơn khi thấy những cảnh đó.

Bọn họ chưa từng thấy cảnh tưởng tựa như địa ngục như vậy, nhiều lắm cũng chỉ mới được biết đến qua các cuốn sách viết về thiên tai, đại họa, thế nhưng chỉ mấy chữ viết sao có thể so được với cơn chấn động khi tận mắt chứng kiến chứ?
Thấy càng nhiều, bọn họ lại càng có thành kiến với các quan viên Túc Bắc, đặc biệt là sau nhiều lần nghe người bản xứ nói nếu được cứu tế sớm hơn thì đã không có nhiều người chết như vậy, những lúc nghe thấy những câu nói đó, cơn phẫn uất trong lòng bọn họ lại càng không ngừng đạt tới đỉnh điểm.

"Như vậy thì rõ ràng có rất nhiều người không cần phải chết, nếu bọn hắn chịu chia cho mỗi người một ngụm trong đống quân lương của Túc Bắc quân thôi thì......" Giọng nói của quan viên đang nói chuyện có hơi nghẹn ngào.
Không có người nào lên tiếng, dù là ai đi nữa thì khi thấy cảnh tưởng này cũng không thể nói được lời nào.

Trong một căn phòng rách nát, có thể nói là nghèo rớt mồng tơi có một người mẹ đã hao mòn đến nỗi không còn một miếng thịt nào nguyên vẹn, con của nàng vẫn còn cuộn tròn trong lồng ngực của nàng, trong miệng đứa trẻ đó vẫn còn ngậm một miếng thịt chưa kịp đông máu, miếng thịt kia rõ ràng được mẹ nó tự cắn từ trên người của mình xuống, cho đến lúc chết đi, người mẹ ấy vẫn còn cố gắng mở mắt để nhìn đứa con của mình.....
"Nếu chúng ta có thể đến sớm một chút thì tốt rồi, nếu sớm một chút thì nói không chừng chúng ta có thể cứu được cặp mẹ con này."
Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi dày đặc, thế nhưng không có một ai ghét bỏ mùi hương gay mũi này, bọn họ chỉ cảm thấy trong lòng mình không ngừng dâng lên sự đau đớn.

Trên đường đi tới nơi này, bọn họ đã chứng kiến biết bao hiện trường thảm thiết, bọn họ cứ tưởng rằng thấy nhiều rồi thì sẽ chết lặng, thế nhưng đến bây giờ bọn họ mới phát hiện những cảnh tưởng như cảnh bọn họ đang thấy trước mắt thì dù có thấy mấy lần cũng không thể chết lặng được.

"Phương đại nhân, chúng ta thật sự có thể cứu được Túc Bắc sao?" Thật lâu sau, có một quan viên trẻ tuổi không nhịn được mà hỏi, trên mặt hắn cũng tràn đầy sự mờ mịt.
"Đương nhiên là có thể," Phương đại nhân tràn đầy khí phách trả lời, "Trên đường đi tới đây, chúng ta đã cứu được rất nhiều người, phía triều đình cũng đã gom góp được đồ đạc, mọi người cố gắng kiên trì thêm mấy ngày nữa, bọn họ đã sắp tới rồi."
Phương đại nhân lần lượt nhìn qua gương mặt của mọi người, ông biết những thứ mấy ngày nay bọn họ phải chứng kiến là một đòn đánh rất lớn đối với những quan viên công trẻ tuổi, ông cũng biết vì sao bọn họ lại mê mang như vậy bởi vì ông cũng đã từng rơi vào trường hợp như bọn họ.


"Mọi người xốc lại tinh thần đi, bệ hạ đã truyền tin tới, lần này còn có người tình nguyện tới hỗ trợ dân chúng nữa, cùng với đó còn có rất nhiều người dân Đại Hoàn quyên góp tiền của, hãy nhớ rằng Đại Hoàn sẽ không từ bỏ bất cứ người nào của Túc Bắc!"
Chủ thành Túc Bắc.
Trong toà điện lớn tráng lệ và huy hoàng, những vũ nữ trẻ tuổi ăn mặc mỏng manh đang nhảy múa trong điệu nhạc, cùng với đó còn có những nam tử mặc quần áo đẹp đẽ và quý giá đang cùng nhau nâng chén.

"Chúng ta cứ để cái tên Phương Quân kia đi tiếp vậy sao?"
"Đừng làm hỏng kế hoạch của đại nhân, nếu ông ta muốn nhìn những thứ Túc Bắc thật sự phải gánh chịu thì cứ để ông ta nhìn thôi, ông ta tự nguyện làm bạn với dân lưu vong, như vậy thì lúc ông ta 'vô tình' bị dân lưu vong làm bị thương cũng không liên quan gì đến chúng ta, Tuân đại nhân, ngài nói có phải hay không?"
Tuân Triều âm thầm liếc mắt đánh giá bốn phía, sau đó hắn uống hết li rượu rồi nói: "Đương nhiên rồi, đâu phải chúng ta không khuyên đâu, là do ông ta cứ cố chấp đòi nhìn, nếu ông ta thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng đâu liên quan quái gì đến chúng ta?"
"Đúng vậy, chúng ta có lý mà, tới đây, tiếp tục uống nào."
Sau khi Tuân Triều lá mặt lá trái với bọn họ xong liền trở lại phủ của mình, tuy hắn không phải quan viên có chức quan lớn nhất ở Túc Bắc nhưng địa vị của hắn cũng không thấp, sau khi trở về phủ, quản gia đi tới chào đón hắn.

"Đại nhân đã uống rượu sao?"
"Đúng vậy, Khang đại nhân mời rượu nên ta cũng không tiện từ chối, xung quanh còn có rất nhiều đồng liêu, bọn họ toàn nói đến chuyện của dân lưu vong mà từ xưa đến nay, vấn đề về dân lưu vong là một vấn đề rất khó giải quyết."
Trong mắt quản gia hiện lên vẻ tối tăm: "Trước tiên đại nhân nên đi rửa mặt đi đã, lão nô sẽ đi lấy cho đại nhân một chén canh giải rượu."
Phương đại nhân đè vào cái trán của mình: "Cũng chỉ hơi choáng váng mà thôi, đỡ ta vào trong là được."
Trong bóng đêm, một góc áo màu đen lặng lẽ xẹt qua bầu trời đêm.
Trong một góc không đáng chú ý có một nam nhân trung niên mặc áo bào màu xám đi ra khỏi viện rồi đi thẳng vào một góc đường.
Ở đó cũng có một chiếc xe ngựa trông không có gì nổi bật đứng đợi.

"Có phát hiện gì không?" Từ trong xe ngựa truyền ra một giọng nói không rõ vui giận.

"Bẩm đại nhân, mọi thứ vẫn như bình thường, cũng không phát hiện bất cứ nhân vật khả nghi nào." Nam tử áo xám cẩn thận trả lời.

Ở Tuân phủ.

Tuân Triều xoa vào thái dương đang hơi đau đớn, vừa nãy, lúc ở trong sân hắn đã cố ý nói những lời đó với quản gia, hắn muốn âm thầm báo tin tức cho các Ẩn Long Vệ đang ẩn giấu trong phủ, quản gia hiện tại cũng là người của Ẩn Long Vệ cải trang thành, thế nhưng trong phủ vẫn còn một tên mật thám khác, là người của thế lực khác.


Ở kinh thành.
Đồ đạc được quyên góp từ khắp nơi đang được vận chuyển tới Túc Bắc, kinh thành nhận được tin tức đầu tiên nên cũng hành động đầu tiên, những nơi khác biết chậm hơn một chút nên cũng xuất phát chậm hơn một chút.

Ngoại trừ đại phu ra thì những nơi khác còn triệu tập một ít thanh niên trai tráng đi cùng đoàn người.

Mùa hè nóng nực đã sắp kết thúc, ở kinh thành đang có mưa nên trời cũng mát mẻ hơn khá nhiều.

"Ở Túc Bắc vẫn không có mưa sao?" Thẩm Úc nhìn những hạt mưa đang rơi tí tách bên ngoài cửa sổ.

"Không có," Thương Quân Lẫm nhíu mày, "Tuy rằng Túc Bắc ít khi có mưa nhưng cũng rất hiếm khi mấy tháng mà không hề có cơn mưa nào."
Về vấn đề mấy tháng rồi mà Túc Bắc vẫn chưa có mưa, dân chúng cũng đã từng bàn luận qua.

Hạn hán thường đi đôi với nạn châu chấu, năm sáu tháng trước, Túc Bắc đã từng gặp nạn châu chấu, nếu không vì vậy thì cũng không đến nỗi không thu hoạch được hạt gạo nào.

"Nếu cứ không mưa mãi thì chỉ sợ sẽ có những lời đồn không hay."
Lời nói của Thẩm Úc đã trở thành sự thật, chỉ mấy ngày sau mà khắp nơi đã xuất hiện những lời đồn đãi:
Nghe nói Túc Bắc gặp đại hạn là vì trời cao đang muốn khuyên bảo đế vương, chớ làm những việc không nên làm, cũng chớ nên phá vỡ quy chế của tổ tiên......
Có thể thấy mỗi một câu đều đang nhằm vào những hành động gần đây của Thương Quân Lẫm.

Tác giả có lời muốn nói: Có canh hai
Cảm tạ ở 2021-09-0620:00:31~2021-09-0717:25:56 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: An trạch trạch ~1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Tam đồ 50 bình; tiểu lục 44 bình; gọi là gì 40 bình; tinh li ảnh 30 bình; mặc hề 22 bình; sầu riêng tô, con cú 20 bình; trăng lạnh tâm, an trạch trạch ~15 bình; tưởng tiến tác giả tồn cảo rương, Roy10 bình; phong tứ tiêu lạnh 6 bình; mễ tử, 42213075, a băng 5 bình; dạ tầm 2 bình; di trầm Astraea, thiên nhai cũ lộ, bác tiếu có cái thật lớn hố, tím tím 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui