Tiếng thét chói tay vang lên cũng đủ biết Nhạc Trúc Hạ đã sợ hãi thế nào.
Cô không ngờ người đàn ông này còn khiến cô sợ hơn của ba cô, Nhạc Gia Lâm nữa.
Hắn hóa quỷ rồi ư? Hắn định hút máu cô đến chết ư? Cô thật không dám nghĩ tới chuyện này nữa, lòng cô lúc này tràn ngập kinh hãi.
Nhất là khi nhìn vào khóe môi của hắn còn dính máu của cô.....!
Tần Việt không hề dừng lại động tác, mà khi nghe cô hét lớn thì càng thêm phấn kích mà mút mạnh một cái một lúc lâu rồi mới chịu buông cô ra.
Không khí im lặng bao trùm, dường như ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe được.
Nhạc Trúc Hạ rốt cục cũng im lặng, bình tĩnh lại.
Cô cẩn thận ngẩn đầu lên nhìn....!
Lúc này, cô một lần nữa phát hiện Tần Việt đang nhìn mình chằm chằm, cặp mắt hổ phách kia không chút gợn sóng, làm cô không thể đọc nổi suy nghĩ của hắn.
Đôi mắt thâm thúy dọa người, chiếc cằm kiêu ngạo hoàn mỹ vẫn như cũ toát lên vẻ nguy hiểm, lạnh lùng trong hắn.
Nhạc Trúc Hạ vội vàng cúi đầu, muốn khóc lại không dám khóc, thấy hắn không hề tiến lên thì run run lấy tay đi bộ ngực trần đầy đặn của mình lại.
Thấy thế, trong mắt của Tần Việt thoáng hiện một tia hài hước, hắn lạnh lùng nâng tay khẽ vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ mềm mại của cô, thấy cô khẽ nhích ra thì khóe môi nhếch lên…...!
- Mới vậy đã sợ rồi?
Một câu hỏi nhưng đầy vẻ châm biếm của hắn cất lên làm phá tan bầu không khí im lặng đến phát sợ này.
Nhạc Trúc Hạ né tránh ánh mắt của Tần Việt.
Hắn kéo lấy cô, thân hình cao lớn như che đi cả người cô đang run rẩy không ngừng,
Đại não Nhạc Trúc Hạ trống rỗng, cô gần như ngạt thở.
Nhìn vào đôi mắt hổ phách lại thấy ánh mắt đầy dục vọng không chút che giấu kia càng làm cô thêm sợ hãi.
Sợi tóc đen nhánh rủ trên trán Tần Việt, chiếc mũi cao thẳng tao nhã, khóe môi kiên nghị hơi mỉm cười nhưng vẫn đầy vẻ lạnh lùng...!
Giọng nói Tần Việt cực kỳ lạnh, nhưng bàn tay to thì ngược lại, nóng như lửa chui vào trong váy Nhạc Trúc Hạ mà chu du khắp nơi.
- Đừng.....đừng mà.......thiếu gia.....!
Cô sợ đến tái mặt, muốn quỳ xuống xin hắn, đáng tiếc là bị hắn kìm chặt trên giường, không thể động đậy.
- Tôi là chồng em chẳng lẽ không được?
Đôi mắt Tần Việt như mãnh thú sắp ăn thịt người...!
Bàn tay hắn không kiên nhẫn tóm lấy hai tay cô, chôn mặt vào hõm cổ cô.
Hơi thở nóng bỏng phả lên cổ, lên gáy cô.
Một bàn tay khác của hắn đã tìm đến bầu ngực trắng nõn của cô, không chút thương tiếc...!
- Dừng lại đi........!
Cô quá sợ hãi, trước mắt chỉ còn là một màn sương mù.
- Dừng?
Bên môi Tần Việt lướt qua tia cười lạnh.
Hắn nhìn chằm chằm Nhạc Trúc Hạ, lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kia, đôi mắt đột nhiên chuyển biến...!
- Không là tôi chẳng lẽ là thằng khác à?
Nói xong, hắn cười lạnh, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, gặm nhấm từ cằm rồi một đường xuống dưới, nhanh chóng xé rách váy của cô.
- Không.....!
Cùng với tiếng kêu sợ hãi của Nhạc Trúc Hạ, thân thể lõa lồ, trắng trẻo của cô hiện ra trước mắt hắn.
- Thật đẹp.......!
Tiếng nói hắn thô đục, quyến luyến như nhẹ nhàng mơn trớn ngực cô, đôi mắt lại càng trở nên u tối.
Thân mình cô vặn vẹo hoàn toàn phát kích bản tính xâm chiếm ngỗ ngược của người đàn ông, vật nóng bỏng cũng dần sưng cứng để giữa hai chân cô, mỗi lúc một lớn chà sát trên da thịt cô.
Hơi thở thô suyễn của người đàn ông quẩn quanh trong không khí.
Bàn tay hắn bắt lấy ngực Nhạc Trúc Hạ, động tác ngày càng thô lỗ.
Cả người Nhạc Trúc Hạ giãy dụa, giọng hét đã khàn khàn, cũng bởi động tác kịch liệt của hắn mà không nói nổi câu nào.
Cô chưa bao giờ trải qua chuyện người lớn, lại lộ cả thân mình trước mắt đàn ông thì trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi vô cùng, nhưng lại không thể khống chế cảm giác hưng phấn tản ra quanh mình.
Cô khuất phục cắn môi.
Bởi chính sự rối loạn trong lòng mà sinh ra khiếp sợ, cô tuyệt vọng khóc nấc lên.
Tần Việt nâng tầm mắt, vẻ dịu dàng, khinh diễm dưới thân thật sự làm người ta muốn cắn nuốt.
Đôi mắt hắn tối sầm lại, cúi đầu xuống, ngậm lấy nụ hoa mẫn cảm sớm dựng đứng kia, lại cuồng bạo gặm nhấm đôi bầu ngực non mềm, tròn đầy, nơi nơi đều là dấu răng hắn...!
Thân mình Nhạc Trúc Hạ thực nhỏ nhắn, ga giường màu đen càng tôn thêm thân thể trắng nõn của cô, kích thích mọi giác quan Tần Việt.
Cô vùng vẫy, trong miệng bật ra tiếng khóc nức nở, lại thêm nỗi nhục nhã khiến hai má cô phiếm hồng như đào.
Giờ này khắc này, Nhạc Trúc Hạ như lễ vật nằm trên bàn hiến tế, chỉ có thể để mặc pháp sư an bài...!
Tần Việt nâng chân cô lên.
Nhạc Trúc Hạ nhìn hắn, ai oán cầu xin.
- Thiếu gia....đừng mà....anh muốn tôi làm gì cũng được....xin anh.....!
- Thật sự là tiện chủng! Ngay cả cầu xin tha thứ cũng khiến đàn ông ham muốn xâm chiếm!
Khuôn mặt Tần Việt lạnh lùng cực độ, trong mắt lan tràn dục vọng.
Cùng với một chữ cuối cùng nói ra, hắn động thân mạnh......!
Thân mình Nhạc Trúc Hạ quá mức yếu ớt, sao có thể chống lại sức mạnh lớn như vậy, cô đau đớn đến nỗi thiếu chút nữa ngất đi.
- Quả thật là phóng đãng không hơn không kém, thân mình quả nhiên khiến đàn ông nhanh chóng điên cuồng!
Tần Việt hơi dừng lại, không khó cảm thấy được dị vật ngăn cản.
Hắn nhíu mày lại, nhìn cô thống khổ ngẩng đầu.
Ánh mắt hắn cũng tối lại, ôm chặt lấy cô, lần thứ hai dùng sức đâm thật sâu...!
Người con gái thống khổ mà hét lên chói tai...!
Tiếng kêu cũng làm cho bầu không khí thêm áp lực.
Mùi máu tươi dần tản ra trong không khí...!
Thân mình tươi trẻ của Nhạc Trúc Hạ tản ra hương thơm thuần khiết kích thích thần kinh Tần Việt.
Trong đôi mắt u lãnh lộ ra vẻ lưu luyến, nhưng động tác điên cuồng lại không có chút tình cảm thương tiếc nào!
Đau đớn! Nhạc Trúc Hạ cảm thấy nỗi đau đớn nhanh chóng lan toàn thân, thổi quét cô đi, mà Tần Việt thì không cho cô thời gian thở gấp, điên cuồng cắn nuốt tất cả thuộc về cô!
Trong không khí tràn ngập tiếng thở thô suyễn của đàn ông cùng tiếng kêu thanh thanh của người con gái.
Theo mỗi lần va chạm mạnh mẽ của người đàn ông, thân mình Nhạc Trúc Hạ dần như mảng tuyết rớt trên tấm ga giường đen bóng.
Khuôn mặt cô cũng ngày càng tái nhợt, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống.
Dục vọng của hắn quá lớn, động tác quá mạnh mẽ làm cô không thể nào nhận nổi.
Mỗi lần cuồng bạo lại khiến cô thêm đau đớn, không ngăn nổi tiếng thét chói tai.
Tiếng thét dường như lại càng kích thích Tần Việt, khiến hắn gần như mất đi lý trí.
Nhạc Trúc Hạ không thể chịu nổi nữa....cô ngất đi lúc nào cũng chả hay.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...