Buổi chiều, Tân Nghiên và bà nội Chung cùng tới Vịnh Thiên Phụ, Chung Lê đặc biệt rút ngắn giấc ngủ trưa dậy sớm 15 phút, trò chuyện nhây mãi để chờ tại phòng khách, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra cửa chính.
Chuông cửa vừa vang lên, dì Ngô chạy ra mở cửa, Tân Nghiên đỡ bà nội Chung tiến vào, nhìn thấy con gấu bäc cực ở huyền quan, ánh mắt dừng lại hai giây: “Đây là A Lê mua àI”
Vật trang trí kiểu động vật này không phải phong cách thường ngày của Phó Văn Thâm, nhưng nó đến từ một nhà thiết kế nội thất nổi tiếng, thiết kế và chế tác đều rất tỉ mỉ có cảm giác nghệ thuật, đặt tại huyền quan cũng không gây xung đột gì.
Nhưng Tân Nghiên liếc mắt qua liền biết, là do Chung Lê làm.
Bởi vì trong nhà họ cũng có một cái giống y đúc.
Bà nội Chung cười rộ lên, chỉ vào gấu bắc cực nói: “Đồ vật con bé này thích không thay đổi tý nào.”
Chung Lê tựa bên ghế salon kiễng chân ngóng trông, hai người vẫn chưa đi tới, đã thấy cô vươn hai cánh tay, oan ức không chịu nổi bĩu: “Ô ô ô, nhớ mẹ, nhớ bà lắm”
Tân Nghiên vừa bất đắc dĩ muốn nói một câu, lớn như thế rồi mà vẫn như trẻ con vậy. thì bà nội Chung đã nhanh hơn. mấy bước, đi qua ôm cháu gái của bà: “Ôi, cháu ngoan.”
Dì Ngô đi pha trà cho hai người, khi trở về, đã thấy Chung Lê đang ngồi giữa hai người, tay thì cầm tay bà nội, đầu thì ngả nghiêng muốn năm trên người Tần Nghiên.
Bình thường con gái tầm tuổi này, hoặc là ngại làm nũng với người lớn, hoặc là số lần giảm đi nhiều, giống như cô tuỳ tâm sở dục mà làm nũng, thật sự không có mấy.
Mỗi ngày ở nhà bà nội Chung đều nói mãi, không biết cháu gái ở nhà người ta như thế nào, nên thuận tiện hỏi Chung Lê luôn.
Tân Nghiên ngồi một lúc bên cạnh, đứng dậy đi tới phòng bếp.
Biết rằng hôm nay nhà họ Chung sẽ tới đây, dì Ngô có hai phần lo lăng bất an, lo lắng Chung Lê sẽ tố cáo với bọn họ.
Bây giờ một nhà ba người nói chuyện ở phòng khách, bà ta không tiện nghe, đợi trong bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thấy Tần Nghiên đi vào liền vội vàng xoa tay.
Thái độ Tần Nghiên rất khách khí: “Mấy ngày nay A Lê gây không ít phiền phức cho dì rồi.”
“Không đâu ạ.”
Tân Nghiên cười cười: “Chăm sóc con gái luôn cần phải cẩn thận một chút, phiền lòng một chút, không thể bớt lo như chăm con trai. Cha mẹ chồng tôi từ khi nó còn nhỏ đã thương trong mắt, nuông chiều nó đến yêu ớt, ở nhà có chuyện gì đều nghe nó, ra khỏi nhà thì không chắc.”
Lời này khiến dì Ngô cảm thấy cực kỳ hồi hộp, nghĩ thầm đây chắc chắn là đang cảnh cáo bà ta.
“Vốn dĩ mẹ chồng tôi sợ gây thêm phiền phức cho Văn Thâm, muốn để bảo mẫu trong nhà đi cùng nó, thím Trần đã quen chăm sóc nó, làm việc cũng nhanh nhẹn, có điều đây dù sao cũng là nhà của Văn Thâm, chúng tôi cho người qua cũng không phù hợp, nên đành phải nhờ dì vậy.”
Tân Nghiên đưa ra hai hộp tổ yến. “Văn Thâm mời dì tới chăm sóc A Lê, chúng tôi rất yên tâm, chỉ là A Lê hiện tại bị thương, rất nhiều chuyện đều cần
người khác làm giúp, sợ rẵng sẽ gây phiền toái cho dì.”
Dì Ngô vội vàng từ chối: “Ngài nói gì vậy, đều là việc tôi phải làm. Tổ yến này nên để cho cô Chung ăn ạ”
Tân Nghiên dịu dàng nhưng không cho phép từ chối đặt tổ yến vào tay bà ta.
“A Lê không thích ăn tổ yến. Miệng nó kén chọn, hôm nào tôi bảo đầu bếp mang thực đơn qua, có lẽ sẽ cần dùng đến.”
Lời nói khách khí này nói ra, vừa đấm vừa xoa, ban ân huệ, cũng ẩn chứa cảnh cáo.
Dì Ngô nghe hiểu, nếu như không cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Chung Lê, khiến cô xảy ra chuyện gì rắc rối, vậy bà ta chính là đã đắc tội nhà họ Chung.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...