Cô lại hỏi: "Có bao nhiêu tòa nhà, mấy tầng lầu." Phó Văn Thâm: "Đến nơi thì biết."
Chung Lê dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào má anh, tiếp tục hỏi: "Anh còn có bất động sản ở đâu?"
"Nếu cô muốn biết, ngày mai để Lộ Hàng xử lý cho cô."
Lộ Hàng rất nhạy bén lúc này chuyển từ trạng thái vô hình sang trạng thái online, trả lời có thứ tự: “Ở khu đô thị Vân Nghĩ, Phó tổng về cơ bản sở hữu những bất động sản biệt thự có đơn giá hơn sáu con số, ở Nhị Hoàn còn có một tòa dương lâu cổ, ở khu biệt thự phía tây ngoại ô lưng chừng núi có hai căn, một căn là tặng cho vợ, lúc rảnh rỗi sẽ ở đó một thời gian, căn còn lại tạm thời bỏ trống, ngoài ra còn có một số thành phố hạng nhất và thành phố du lịch ở Trung Quốc, cũng như nước ngoài... "
Chung Lê tặc lưỡi: "Anh nên đưa danh sách cho tôi."
Chồng cô rõ ràng có rất nhiều tài sản, cô thực sự phải tìm hiểu xem cô thích cái nào.
Nói xong, liếc nhìn Phó Văn Thâm: "Vậy tình nhân nhỏ bé của anh ở căn nào?"
Giọng điệu vô cùng tự nhiên, không khác gì lúc trước, logic đến mức khiến người ta không phòng bị.
Phó Văn Thâm cuối cùng cũng rời mắt khỏi tài liệu, nhìn sang bên cạnh.
Chung Lê nửa người nghiêng về phía trung tâm của hai người, cằm chống lên lòng bàn tay, hàng mi mảnh nhướng lên, con ngươi màu nâu trà khi nhìn gần đặc biệt đẹp.
Đôi mắt ấy chậm rãi chớp chớp, ung dung nhìn anh.
Nửa phút im lặng trong xe.
Sau đó, Phó Văn Thâm lên tiếng.
"Ai"
Khá lắm, anh được lắm.
Chung Lê từ đáy lòng cười lạnh một tiếng, ngoài mặt có vẻ bình tĩnh: "Anh có bao nhiêu người?"
Phó Văn Thâm nhìn cô với đôi mắt đen, vẻ mặt không thay đổi và hỏi: "Tôi nên có bao nhiêu người?"
Nói lòng vòng với tôi đó hả?
Được lắm.
Chung Lê mở miệng, nói rõ ràng: "Nghe nói có ba người."
Phó Văn Thâm vẫn là khuôn mặt lạnh lùng mà sẽ không chớp mắt ngay cả khi bạn có cắn lưỡi tự sát trước mặt anh ấy,
sau hai giây im lặng, anh hỏi lại: "Cô đã nghe thấy điều đó ở đâu?"
Chung Lê phải thừa nhận răng tất cả những kẻ tra nam trên thế giới đều có khả năng từ chối thừa nhận tội lỗi và trốn tránh các vấn đề cốt lõi như nhau.
“Tôi không nhớ rõ” cô chọn ngẫu nhiên một anh chàng xui xẻo ở 360 độ, “Trợ lý Lộ, có phải anh nói vậy không?”
Người đang ngồi ở ghế phụ, cái nồi từ phía sau bay tới. Lộ Hàng không nghĩ tới nguy cơ sự nghiệp của mình lại xuất hiện ở một nơi như vậy, lập tức thanh minh: "Xin lỗi cô
Chung, tôi chưa từng có nói như vậy, cô nhớ lầm rồi."
Chung Lê nói "Ô" một tiếng: "Vậy người phụ nữ đó sống ở đâu?"
Lộ Hàng: "..." Hay là mọi người tấp vào lề cho tôi xuống đi.
Có là đường hầm cũng không quan trọng.
Chung Lê đột nhiên cười: 'Đừng căng thẳng, chỉ đùa với anh thôi."
Cô chống cằm, thanh âm tràn đầy khoái cảm lười biếng: "Anh xem, không khí trong xe bây giờ không phải sôi động hơn nhiều sao?"
Hôm nay Lộ Hàng nhận ra sâu sắc răng sức mạnh của một người phụ nữ lớn hơn nhiều so với sức mạnh của một quân đoàn.
May mãn thay, khoảng cách từ bệnh viện đến Vịnh Thiên Phụ không xa, bầu không khí "sôi động" không kéo dài lâu.
Chiếc Bentley màu đen lái vào tầng ngầm Vịnh Thiên Phụ, ông Trương tài xế, người luôn điềm tĩnh lái xe, lái xe vào bãi đậu bằng một cái búng tay đẹp mắt, sau đó lau mồ hôi trên trán.
Lộ Hàng nhanh chóng lánh nạn phi nhanh xuống xe, đi ra phía sau đỡ xe lăn của Chung Lê, sau đó đứng xa xa ở môt bên chờ đợi.
Phó Văn Thâm đi vòng qua mở cửa xe, Chung Lê đã tháo. dây an toàn, đang bình chân như vại ngồi chờ được khiêng xuống.
Lộ Hàng đúng lúc đẩy xe lăn về phía trước, Chung Lê móc. cổ Phó Văn Thâm, liếc xuống nói: "Không muốn ngồi xe lăn, muốn anh cõng tôi lên."
Một số phụ nữ dường như được sinh ra để làm nũng, nói giọng chuẩn không cần chỉnh, giọng điệu thông thường nhất cũng có thể khiến đàn ông bằng lòng phục tùng.
Mặc dù người phụ nữ này mạnh hơn cả một quân đoàn, nhưng Lộ Hàng không nghỉ ngờ gì răng bất kỳ người đàn ông nào cũng sẵn sàng đi bộ lên tầng hai mươi.
Vì vậy, trước khi Phó Văn Thâm hành động, anh ta đã vô thức đẩy xe lăn đi.
Đẩy được nửa đường, anh ta nhận ra vấn đề và lập tức ngước mắt lên.
Phó Văn Thâm chỉ liếc nhìn anh ta mà không có bất kỳ phản ứng nào khác, đi về phía thang máy với Chung Lê trong vòng tay.
Lộ Hàng chỉnh lại kính sau lưng, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...