Bà Chung không hiểu ngôn ngữ của người trẻ tuổi: "Bá đạo tổng tài là gì?"
“ừm..” Mạnh Nghiêng gãi trán, “Đó là tính từ để miêu tả một người đàn ông mà con không thể nói rõ được ”
Bà Chung lật sang trang tiếp theo, chỉ vào bức ảnh một đứa bé đang tức giận, nói: “Đây là khi con hai tuổi, bé như một cây củ cải, đã học được cách tức giận, cùng mẹ con giận dỗi, cha lại phải đau đầu dỗ dành cả hai."
Có lẽ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trên khuôn mặt bất giác nở một nụ cười hoài niệm.
Nhìn những bức ảnh hoàn toàn xa lạ đó, không hiểu sao Chung Lê chợt thấy nhớ rất họ.
Dù cô không còn nhớ rõ cha mình, hay dù cô chỉ nhớ dáng vẻ của mẹ mình trong bức ảnh.
"Mẹ con đâu? Mẹ vẫn chưa về sao?"
Chung Lê cảm thấy ủy khuất. Mẹ cô đã thay đổi, thậm chí còn để con gái bảo bối của mình một mình trong bệnh viện.
"Bạn của mẹ con gặp chuyện không qua khỏi và bỏ lại hai đứa con nhỏ chưa đến tuổi thành niên. Chồng ở bên ngoài còn đã có nhân tình và có một đứa con ngoài giá thú. Phân chia tài sản có chút rối ren. Mẹ con đang lo tang sự, thực sự không thể dứt ra được”
Bà Chung an ủi: “Chờ tang lễ xong xuôi, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho con của bạn mình, mẹ con sẽ về”.
Cũng là một người phụ nữ đáng thương bị chồng lừa dối, Chung Lê đối với chuyện này rất đồng cảm.
Người này và cô giống nhau, người tám lạng kẻ nửa cân, thậm chí còn thảm hơn cả cô, luôn phải suy nghĩ cho hai đứa con chưa đủ tuổi thành niên, lại còn tranh tài sản để tránh rơi vào tay người ngoài.
Hiện tại đáng tiếc ngay cả tính mạng của mình cũng không còn, thời điểm ra đi có lẽ cũng không được yên lòng với con của mình.
Khi Chung Lê nghe điều này, ngay lập tức cô không còn cảm thấy bị ủy khuất nữa, mà thay vào đó là một loại tức giận cùng phẫn nộ.
Vì vậy, sau khi Phó Văn Thâm nói chuyện xong với ông Chung, lúc anh vừa bước vào phòng bệnh, người phụ nữ hôm qua còn ngọt ngào gọi anh là chồng, hôm nay đã đột nhiên thay đổi sắc mặt, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Chung Lê rất tức giận: "Đồ đê tiện, là một loại xấu xa đi ngược lại với thuyết tiến hóa, chẳng phải nên biến mất luôn khỏi trái đất sao?"
Mạch não của Mạnh Nghênh luôn thẳng tiếp, phản ứng của cô cũng tương đối nhanh, nghe vậy, cô theo bản năng quay đầu lại.
Liền nhìn thấy Phó Văn Thâm.
Đối mặt với ánh mắt lãnh đạm không gợn sóng của Phó Văn Thâm, cô rất thông minh mà linh hoạt tránh đi.
Ngượng ngùng giải thích: "Tôi không nhìn anh. Ánh mắt của tôi chỉ tình cờ lướt qua thôi."
Phó Văn Thâm im lặng hai giây, không rõ là đang thanh minh cho mình hay là Darwin: "Thuyết tiến hóa phụ thuộc vào khả năng thích ứng của các loài với hoàn cảnh, không liên quan gì đến đạo đức."
Đôi lông mày xinh đẹp của Chung Lê cau lại, không thể tin được: "Vậy anh có thể là không có đạo đức?”
Phó Văn Thâm nhìn cô một cái, mặt không đổi sắc.
Bây giờ, ngay cả bà Chung, người đã bảy mươi tuổi cũng biết cái gì gọi là cảm giác xấu hổ đến mức chỉ biết động ngón chân.
Bởi vì Mạnh Nghênh gần như đã đem sàn nhà bên cạnh cô khắc hoa rồi.
Chung Lê nói với bà một cách rất có lý: "Hãy để mẹ con chuyên tâm sắp xếp mọi chuyện cho xong, đừng vội quay lại gặp con."
Tốc độ Mạnh Nghênh đào đất bên cạnh còn nhanh hơn, còn bổ sung thêm cãi cãi cổ.
Lúc Chung Lê nhìn sang, bà xoa xoa mũi: “Thật ra thì mẹ con đã báo cáo tình hình bên ấy với bà rồi, nói sẽ quay lại ngay khi có thể”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...