Trong bệnh viện, Tiểu Tô đo huyết áp cho ông Chung bằng máy đo huyết áp thông minh, quả thật có chút cao.
Sau khi cho ông Chung uống thuốc hạ huyết áp, thấy ông vẫn còn giữ nguyên mặt ủ mày chau, liền khuyên nhủ: “Ông không nên gấp, có chuyện gì cũng không nên tức giận, cũng đừng kích động. Ông kiến thức rộng rãi, gió to sóng lớn gì mà không qua được kia chứ, đúng không."
Ông Chung cau mày: "Lúc còn thanh niên có chuyện gì mà tôi chưa từng gặp qua cơ chứ? Chỉ là chưa thấy ai có cháu gái bị ô tô đâm, còn bị chính mình làm cho ngất đi..."
Lại có một người chồng xuất hiện. Hai vị trưởng lão vẫn luôn cẩn thận theo dõi bệnh tình của Chung Lê, ngoại trừ người trong nhà cùng mấy vị chuyên
gia, họ không dám tiết lộ bất cứ điều gì với bên ngoài cả.
Bây giờ gặp chuyện lớn như vậy, tất nhiên không thể công khai ra ngoài được.
Tiểu Tô cho là ông vẫn đang lo lăng về vấn đề trí nhớ của Chung Lê, an ủi ông: “Tôi thấy mấy ngày nay trạng thái của Chung tiểu thư cũng không tệ, cô ấy bị thương nặng như vậy, hôn nhân lại đổ vỡ, nhưng lại vẫn có thể lạc quan như vậy, ngài là trưởng bối, cũng nên duy trì một thái độ lạc quan...
Nói xong, lại phát hiện ánh mắt ông trừng lớn, sắc mặt giống như càng kém hơn.
"Làm sao cô biết?" Tiểu Tô: "Biết cái gì?"
Bà Chung bình tĩnh hỏi: "Chuyện của tiểu Lê, các người đều biết sao?”
"Ồ, chuyện này sao." Tiểu Tô gật đầu, "Chung tiểu thư đã nói với chúng tôi. Chúng tôi đều ghét hành vi của Phó tiên sinh, mỗi ngày đều giúp Chung tiểu thư lên án anh ta một lần
Cái từ "Chúng tôi" này khiến huyện thái dương của ông Chung giật lên thình thịch.
"Còn ai biết nữa?"
Tiêu Tô bị giọng điệu nghiêm túc của ông làm cho giật mình: "Còn có các y tá..."
Cuộc hôn nhân bi thảm của mỹ nhân giường số 23 từ lâu đã được lan truyền khắp bệnh viện.
Phó tiên sinh kia tuy rằng rất đẹp trai nhưng lại là tên cặn bã. Bây giờ là kẻ thù chung của toàn bộ bệnh viện.
Ông Chung cảm thấy huyết áp của mình lại tăng thêm.
Sau khi biết chuyện này, bọn họ cũng không dám hé răng nửa lời, kể cả cô con dâu thứ ba cũng không nói, chỉ vì muốn giữ thể diện cho cháu gái của mình, ai biết cô đã tự mình công khai chuyện này với mọi người!
Bà Chung kịp thời an ủi Tiểu Tô vẫn đang hoang mang ngu ngơ không hiểu và bảo cô ấy ra ngoài trước.
Bà bước tới chỗ ông Chung giúp ông vuốt thẳng ống tay áo.
"Có thể thấy người biết chuyện này cũng không ít, bọn trẻ so với ông còn bình tĩnh hơn, bọn họ không lo thì ông vội cái gì chứ?"
Khi nhắc đến Phó Văn Thâm, bộ râu của ông Chung không khỏi rung lên: "Đương nhiên là hän không sợ! Tiểu Lê của chúng ta xinh đẹp như vậy, chúng ta đã để hắn rước. Trong lòng nói không chừng còn rất đắc chí."
Bà Chung bình thường rất thân thiện lại dịu dàng, giống như một linh vật, bình tĩnh an ủi ông.
Bà hỏi: "Ông là lo lắng tiểu Lê sẽ bị lợi dụng sao, hay là lo lăng không giải thích được với nhà họ Phó?"
Hai nhà đã định sẽ kết hôn, Phó Văn Thâm lại là thanh niên anh tuấn, tuổi trẻ tài cao, được coi là xứng đôi với tiểu Lê của họ.
Hai người đều tình nguyện, cha mẹ hai bên cũng đồng ý, nhưng trước khi đính hôn, tiểu Lê đột nhiên đổi ý, nói không đồng ý cuộc hôn nhân này nữa.
Vì điều này, nhà họ Chung của họ đã nợ nhà họ Phó một ân huệ, ông Chung đã xin lỗi và phải từ bỏ chú ngựa con yêu thích của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...