Hứa Dịch Châu mang theo gà nấu măng vừa nấu xong trong nhà tới, Mạnh Nghênh đang cắt miếng bò Kobe đất tiền kia.
Trình Vũ Ngũ nhìn miếng mỡ bò Kobe hoàn mỹ như bông tuyết dưới đao pháp tùy tiện của cô biến thành những hình thù mà dùng hình học bây giờ không thể hình dung được, tâm tình phức tạp: "... Tôi không nên mong đợi vào tài nấu ăn của chị."
Mạnh Nghênh tức giận: "Ra khỏi bếp của tôi!" Hứa Dịch Châu trái lương tâm nói: "Cắt không tệ."
"Đúng đó.", mặt mày Mạnh Nghênh lập tức hớn hở, "Kỳ thật kỹ thuật dùng dao của em còn tốt lắm, anh xem nè, tuy rằng thoạt nhìn thì không đều, cơ mà nhìn kỹ thì rất bằng nhau phải không?"
Hứa Dịch Châu hoàn toàn không dùng tới lương tâm: "Đúng thật, anh cũng không cắt đều được như vậy."
Trình Vũ Ngũ nghẹn họng: "Anh, anh nghiêm túc đó hả? Còn chuyện theo đuổi ẩm thực của anh thì sao? Cả sự tôn trọng đối với ẩm thực của anh nữa đâu?"
Hứa Dịch Châu: "Ý nghĩa của ẩm thực là do con người ban cho, sáng tạo và trí tưởng tượng quan trọng hơn hình thức."
Trình Vũ Ngũ nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu: “... Từ khi nào mà anh trở nên uyển chuyển quá vậy?"
Hứa Dịch Châu: "Tôi đâu có nhiều lời vô nghĩa thế."
Anh sắn tay áo lên, rửa tay trước bồn rửa, dùng giọng điệu "anh sợ em mệt nên qua giúp em đây" nói với Mạnh Nghênh: "Mệt không? Để anh qua giúp em nhé?”
Kỳ thật Mạnh Nghênh còn muốn phát huy thêm lát nữa, vừa định cự tuyệt, Hứa Dịch Châu liếc nhìn Trình Vũ Ngũ một cái, nhàn nhã nói: "Miệng cậu ta điêu lắm, rất khó hầu hạ, lát nữa lại còn chọn ba chọn bốn chê không ngon."
Trình Vũ Ngi Anh ta đáng ghét đến vậy luôn á?
Mạnh Nghênh lập tức buông dao xuống, nhường vị trí đầu bếp: "Vẫn là anh đến đi."
Hứa Dịch Châu nhận phòng bếp, Mạnh Nghênh đứng bên cạnh canh nồi hầm của mình, Trình Vũ Ngũ đang muốn tìm chút việc làm, Hứa Dịch Châu ngước mắt lên: "Nhiều người chen chút ngộp quá, cậu ra phòng khách chơi với chó đi."
Trình Vũ Ngũ sững sờ phát ngốc: "À." Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng Hứa Dịch Châu sẽ mời Mạnh Nghênh qua thử đồ ăn, anh chỉ nấu ăn ở nhà, vừa vặn Mạnh Nghênh lại thích ăn.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô được ở trong nhà bếp xem anh nấu ăn gần đến vậy.
Hứa Dịch Châu nấu ăn thuần túy là do hứng thú, tay áo sơ mi nửa sắn lên cầm dao, có loại cảm giác nhàn nhã rất khác.
Mạnh Nghênh đang nhìn, anh bỗng nhiên quay đầu lại: "Có tạp dê không?”
"Có nè.", Mạnh Nghênh xoay người cầm tạp dề đưa qua, anh cúi đầu: "Tay anh bẩn, giúp anh mặc một chút."
Mạnh Nghênh cũng không nghĩ nhiều, đeo tạp dề lên cổ anh, Hứa Dịch Châu cúi đầu, rất tự nhiên mở cánh tay ra, Mạnh Nghênh cầm đai lưng buộc về phía sau mới phản ứng lại.
Buộc như vầy thì sẽ ôm mất.
Cô lập tức buông tay: "Anh quay lại đi."
Hứa Dịch Châu nghe lời quay người lại, Mạnh Nghênh nhanh chóng buộc đai lưng lại rồi lùi ra xa hai bước.
Hứa Dịch Châu liếc cô một cái, phảng phất như không phát hiện: "Giúp anh rắc muối."
Mạnh Nghênh cầm muối qua cho anh, vừa mới rời đi, Hứa Dịch Châu lại nói: "Cắt lớn thế này em xem có được không?"
Mạnh Nghênh đành phải lại tới xem: "Được rồi."
"Miếng thịt này cũng không tệ lắm, áp chảo một miếng cho em nhé?", Hứa Dịch Châu hỏi.
Bò Kobe dùng để áp chảo đương nhiên là ngon nhất, Mạnh Nghênh mãnh liệt gật đầu: "Được!"
Hứa Dịch Châu tiếp tục nói chuyện phiếm với cô: "Em không biết làm beef steak sao?”
"Biết thì biết đó, nhưng mà lửa dầu không đúng dễ bị chín quá." Mạnh Nghênh nói, "Khẳng định không ngon như anh làm."
Hứa Dịch Châu hưởng thụ câu nói này lắm: "Sau này muốn ăn cũng có thể gọi anh bất cứ lúc nào."
Cái khác không nói, với trù nghệ đỉnh cao của anh, Mạnh Nghênh lập tức hưởng ứng như chiếm được tiện nghỉ lớn: "Đây là anh nói nha."
Hứa Dịch Châu cười liếc mắt nhìn cô một cái: "Ừ, anh nói."
Qua vài câu, Mạnh Nghênh liền quên béng chuyện muốn cách xa anh ra sau đầu.
Cuối cùng thì miếng thịt bò Kobe cũng thoát khỏi kiếp nạn thảm bại bạo liệt, Hứa Dịch Châu ném mấy miếng Mạnh Nghênh cắt vào trong nồi hầm, còn lại thì ướp muối rồi làm beef steak.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...