Người Vợ Mất Trí Nhớ

Đứa nhỏ Trình Vũ Ngũ cặn bã thì cặn bã thiệt, kỳ thật †âm nhãn lại không nhiều lắm, ở một mức độ nào đó thậm chí còn đơn thuần tới cực điểm, nói làm trâu làm ngựa cho Mạnh Nghênh ba tháng liền một chút cũng không lơ là, gọi là đến, chỉ đâu đánh đó.

Anh ta rất nhanh đã trở thành bạn tốt với Mạnh Nghênh, thỉnh thoảng chạy việc vặt thay cô, gọi cô cùng ra ngoài uống rượu ăn cơm, từ vẻ mặt ghét bỏ khi dắt chó đi dạo cho cô lúc ban đầu cũng dần trở nên vui vẻ.

Hôm nay Hứa Dịch Châu dắt chó đi dạo gặp bọn họ, không biết Sữa Bò bị sao mà ngồi xổm ven đường quay lưng với bọn họ tức giận. Mạnh Nghênh đánh vào lưng Trình Vũ Ngũ một cái: "Xin lỗi Sữa Bò của chúng ta maul"

Trình Vũ Ngũ ngao một tiếng kêu lên thảm thiết, lẩm bẩm: "Học tính tình của ai mà lớn dữ vậy trời."

Rồi cũng thành thật ngồi xổm xuống, đi xin lỗi chó.

Sữa Bò vấn tức lắm, Mạnh Nghênh không hài lòng: "Có biết xin lỗi không đó? Nói cho tốt vào!"

Trình tiểu thiếu gia ra ngoài la hét uống rượu, bị cô chọc vào cái đầu quý giá cũng không tức giận, thấp giọng thái độ thành khẩn tiếp tục xin lỗi.

Hứa Dịch Châu dắt Thập Thất đi qua, đứng bên cạnh nhìn một hồi, hai người vẫn không ai chú ý đến anh.

Trình Vũ Ngũ từ nhỏ đã thích lăn lộn theo anh, kêu từng tiếng từng tiếng, Hứa Dịch Châu cũng là người rõ ràng hơn ai hết hai ngàn tám vạn đức tính hoành hành vô ky từ trong ra ngoài nhà của anh ta.

Anh nhớ rõ quan hệ của thằng nhóc này với Mạnh Nghênh rất bình thường, từ khi nào đã trở nên tốt đến vậy?


"Chuyện gì thế.", anh lên tiếng.

"Dỗi rồi", đầu Trình Vũ Ngũ phồng hết cả lên, "Em chỉ mới nói có một câu 'sao mập quá vậy, thế là giở thói nhỏ nhen, tính tình con chó này sao lại lớn thế chớ?"

Sữa Bò tức đến dậm chân.

"Ai bảo cậu nói nó mập.", Hứa Dịch Châu dịu dàng gọi một tiếng, "Sữa Bò, lại đây nào."

Sữa Bò lập tức xoay người chạy về phía anh, Hứa Dịch Châu sờ sờ đầu nó, nó hừ hừ từ trong cổ họng, cứ như bị ủy khuất lớn lắm vậy.

Hứa Dịch Châu vừa vuốt lông vừa nói: "Sữa Bò của chúng ta là bé xinh đẹp nhất, một chút cũng không mập."

Sữa Bò cuối cùng cũng hết giận, lại vui vẻ, cơ mà nó còn dõi lắm, thân thiết kề sát Hứa Dịch Châu, căn bản không để ý tới Trình Vũ Ngũ.

Hôm nay quả thực anh quá mức ôn nhu với Sữa Bò,

Bao Chứng thấy vậy cũng chen vô tranh sủng góp vui, cuối cùng cả ba đều nhào vào tay anh.


Nói đến cũng thần kỳ, mỗi lần đều giống như ngựa hoang thoát cương, vậy mà đến tay anh lại lập tức thành thật hơn nhiều.

Đáng tiếc tâm nhãn hai người Mạnh Nghênh và Trình Vũ Ngũ cộng lại cũng không được nửa Hứa Dịch Châu, sững sờ không nhìn ra hành vi cố tình của anh.

Hứa Dịch Châu dắt chó đi dạo phía trước, hai người ở phía sau nói hết chuyện trên trời dưới đất với nhau.

Dạo một hồi, Hứa Dịch Châu quay đầu lại: "Không cần phải dắt chó đi dạo nữa, hiện tại cậu cũng không có chuyện gì làm, sao còn chưa đi?”

Trình Vũ Ngũ hoàn toàn không lĩnh hội được ý tứ: "Không đi đâu, lát nữa còn đến chỗ chị Nghênh ăn cơm nữa."

Hứa Dịch Châu liếc Mạnh Nghênh một cái: 'Học nấu cơm từ khi nào thế.

Mạnh Nghênh: "Em vẫn luôn biết." Cô ở một mình, tay nghề tuy rằng không tốt bằng

Hứa Dịch Châu, nhưng đủ ấm đủ no thì không thành vấn đề. ngữ khí Hứa Dịch Châu tiếc nuối: "Mời em ăn thế mà còn chưa được nếm qua tay nghề của em, cũng không biết em còn biết nấu cơm."

Mạnh Nghênh còn chưa nói gì, Trình Vũ Ngũ đã không có tâm nhãn mời: "Vậy cùng ăn không anh, chị ấy nói hôm nay muốn ăn một chầu lớn đó."

Hứa Dịch Châu tò mò: "Món gì thế?"

Mạnh Nghênh trầm mặc hai giây: "Món hầm Đông Bắc."

"Đệch.", biểu tình trên mặt Trình Vũ Ngũ đại biến, "Không phải chị nói có thịt bò Kobe hả?"

Mạnh Nghênh: "Bò Kobe hầm kiểu Đông Bắc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui