Số lần gặp mặt của cô và Hứa Dịch Châu cứ thế dần dần tăng lên, lúc Hứa Dịch Châu đưa Thập Thất đi tiêm, sẽ tiện thể đưa Sữa Bò và Bao Chứng cùng đi luôn.
Lúc Mạnh Nghênh mua đồ chơi và đồ ăn vặt cho chó nhà mình, cũng dần dần quen với việc mua thêm một phần.
Đương nhiên, hết thảy va chạm đều chỉ giới hạn ở việc lấy chó làm trung tâm.
Vào ngày nọ của một tháng sau, Mạnh Nghênh bù đầu bù cổ chạy bản thảo tăng ca đến tận tối, di động vẫn luôn để trong túi, đợi cô lấy ra mới phát hiện điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, phần lớn cuộc gọi đều là của Hứa Dịch Châu.
Trong phần tin nhắn xem trước lên là thông báo của người quản lý tài sản, Mạnh Nghênh đọc vài chữ rồi vội vã ấn vào xem.
10 phút trước, phòng của một hộ gia đình trong tòa nhà bọn họ đột nhiên bốc cháy, chuông báo cháy vang lên inh ỏi khắp tòa nhà, nhân viên phụ trách tổ chức sơ tán tất cả mọi người, trong nhóm phủ đầy các loại thảo luận.
Trong lòng Mạnh Nghênh lộp bộp, ngay tức khắc bật dậy khỏi ghế xông ra ngoài, đang định lục tìm số điện thoại của quản lý trong danh bạ điện thoại thì điện thoại của Hứa Dịch Châu gọi tới.
Cô tiếp máy, nghe thấy giọng nói có chút hổn hển của Hứa Dịch Châu: “Em có nhà không?”
“Tôi không ở nhà.” Mạnh Nghênh vừa chạy như điên vừa sốt ruột nói, “Nhưng chó của tôi đang ở nhà!”
“Đừng gấp.” Câu này của Hứa Dịch Châu không nói tiếp nữa, hình như điện thoại đã bị anh cầm ra xa, Mạnh Nghênh chỉ lờ mờ nghe thấy chút tiếng vang không mấy rõ ràng ở đầu dây bên kia, không rõ đó là gì.
Chạy đến sảnh thang máy, ngẩng đầu nhìn thang máy đang ở lầu ba, cô không kịp đợi đã chạy về phía thang bộ, lúc cô cầm điện thoại cấp tốc lao xuống cầu thang mới nhận ra Hứa Dịch Châu hẳn là đang leo cầu thang.
Nhà cô ở lầu 26.
Đợi cô chạy ra khỏi cổng đơn vị, giọng nói của Hứa Dịch Châu lại lần nữa vang lên, anh thở hồng hộc nói: “Mật khẩu nhà em.”
Mạnh Nghênh ngay lập tức báo mật khẩu cửa nhà, rất nhanh đã nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng kêu của Sữa Bò và Bao Chứng, sau đó là giọng nói có hơi xa của Hứa Dịch Châu, không biết là do không rõ hay quả thật như thế, cô thế mà lại nghe ra được vài phần dịu dàng trong đó: “Đừng sợ, cục cưng.”
Mạnh Nghênh theo phản xạ có điều kiện ngay tức khắc xách điện thoại ra xa tám trượng, sau đó phản ứng lại, anh là đang an ủi mấy chú chó bị chuông cảnh báo. làm cho kinh sợ.
Lúc bắt taxi cô có hơi gấp, giải thích với người trước trong nhà bị cháy nên phải vội vã quay về cứu chó, mọi người ngay lập tức nhường xe vừa đến cho cô, cô vừa liên tục gật đầu nói xin lỗi và cảm ơn vừa ngồi vào xe, hối thúc tài xế lái nhanh một tí.
Trong điện thoại, Hứa Dịch Châu nói: “An toàn rồi, bọn nó đều không sao.”
Trái tim Mạnh Nghênh cuối cùng cũng coi như buông xuống.
Bên ngoài dải cách ly dưới lầu tụ tập rất nhiều hộ gia đình, có người vẫn còn mặc váy người vội vã chạy xuống lầu lánh nạn, cũng có người ở tòa nhà khác của tiểu khu tới vây xem.
Nơi ánh mắt mọi người tập bốc lên một cột khói đen cuồn cuộn từ một hộ dân ở tầng mười mấy giữa tòa nhà, xe cứu hỏa chạy đến hiện trường đang nhấc máy bơm cao áp lên.
Hứa Dịch Châu thở phào, dắt hai chú chó ngồi trên cạnh bồn hoa, duỗi chân dài ra, nhìn về phía đám người đang cấp bách bận bịu phía trước, loại chuyện leo 26 tầng lầu này anh đã không làm bao nhiêu năm rồi.
Hai chú chó có hơi sốt sắng kề sát bên chân anh, anh ngồi trên mặt đất, khuỷu tay khoát lên gối, trong giọng nói mang theo chút lười nhác mỉm cười: “Bây giờ còn ghét anh nữa không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...