Khi đến chỗ cũ, anh nhìn thấy một cô gái đang đứng trước nhà chó.
Anh không ngờ cô gái sẽ ở đó, trong khoảng thời gian thuộc về anh.
Cô gái quay đầu lại, trông cô gái nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Hứa Dịch Châu sửng sốt vài giây và hỏi: "Nhát gan, là cô sao?"
Cô gái nhìn anh và gật đầu.
Hứa Dịch Châu không ngờ người đối diện lại là một cô em gái học cấp 2, nhưng cô gái đã tự nhận mình là "học sinh cấp 3".
Dù dở khóc dở cười, nhưng anh vẫn rất vui vì cuối cùng cô gái cũng đồng ý đến gặp anh.
Đây là lần đầu tiên anh thích một người, nên khó tránh khỏi bị cuốn theo tình cảm, anh tặng cho cô gái một sợi dây chuyền, tổ chức sinh nhật và đưa cô gái đó đến gặp bạn bè của mình, rầm rộ đến mức anh rất muốn tuyên bố với cả thế giới.
Dần dần, có thể là sự phấn khích đã qua đi, cũng có thể là do anh nhận ra con người thật của "nhát gan" không giống với người mà anh tưởng tượng, Hứa Dịch Châu không tìm lại được cảm giác đó từ con người cô gái nữa.
Một ngày nọ, anh nói với La Uyển Oánh: "Em biết không, hươu cao cổ con vừa được sinh ra đã cao một mét rưỡi đấy."
La Uyển Oánh lộ vẻ mặt kính phục: "Anh giỏi quá, sao lại được biết nhiều điều như vậy?"
Có lẽ con trai thích được con gái hâm mộ, nhưng Hứa Dịch Châu lúc đó đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán, tại sao cô ta đã trở nên khác trước như vậy.
Anh không thể kiểm soát được sự nguội lạnh của mình dành cho cô ta, vì vậy anh rơi vào trạng thái hổ thẹn, có lẽ cô đã nói đúng, kết quả của việc gặp mặt sẽ bị vỡ mộng.
Có phải anh đã sai khi khăng khăng đòi gặp mặt?
Thậm chí anh còn tự hỏi liệu có phải ngày hôm đó anh đã nhận nhầm người hay không.
Anh để lại mảnh giấy ở chỗ cũ và không nhận được bất cứ hồi âm gì nên anh nghĩ, có lẽ thật sự không còn ai khác, chỉ là anh không thích con người thật của cô mà thôi.
Một ngày nọ, La Uyển Oánh khóc lóc đến gặp anh, nói rằng cô ta bị bạn học cô lập và bắt nạt, đồng thời cầu xin anh đừng quá thờ ơ với mình cho dù anh không còn thích cô ta nữa, ít ra thì mọi người cũng sẽ nể mặt anh mà không bắt nạt cô ta.
Hứa Dịch Châu từng cảm thấy hành động của mình rất sai trái, chính anh đã không màn đến tất cả mà khăng khăng đòi gặp mặt, sau khi gặp mặt lại cảm thấy thất vọng và đối xử lạnh nhạt.
Ở một mức độ nào đó, điều này chẳng khác gì với một tên cặn bã, bội tình bạc nghĩa?
Người duy nhất anh từng thích trong 18 năm cuộc đời, tất cả bạn bè đều biết "mối tình đầu nho nhỏ' mà anh si mê đến điên cuồng, nếu kết thúc đột ngột như vậy khiến anh khó lòng buông bỏ.
Anh đã nợ "nhát gan", anh càng lạnh nhạt với La Uyển Oánh thì món nợ càng lớn.
Anh bắt đầu nghĩ rằng có lẽ họ không nên gặp nhau.
Nghĩ đến tình cảm đã cùng nhau chăm sóc Đa Đa mấy tháng qua, lại nhớ đến "nhát gan" mà mình từng thật lòng yêu thích, Hứa Dịch Châu đã đồng ý yêu cầu của La Uyển Oánh.
Anh vẫn thỉnh thoảng gửi đến một vài món quà, hy vọng rằng cuộc sống của cô ta sẽ dễ dàng hơn.
Nhiều năm sau đó, dù biết La Uyển Oánh đã âm thầm lợi dụng tên tuổi của mình để chiếm lợi ích, nhưng anh vẫn làm ngơ và cố gắng hết sức để chăm sóc cô ta.
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tất cả những chú chó con đều đã tìm được người nhận nuôi phù hợp, vào một ngày Đa Đa cũng đột nhiên biến mất.
Góc sân chơi từng chứa đựng mối tình đầu của anh cuối cùng đã bị cỏ dại tràn ngập, và không còn ai quan tâm đến nó nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...