"Thương tích của con bé thế nào?" Chung Hưng Thần hỏi.
"Vết thương trên người không có gì trở ngại, chỉ là phải nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng lần này đầu bị va đập mạnh, mất trí nhớ nghiêm trọng."
Chung Hưng Thần cau mày, hỏi: "Bác sĩ nói sao."
"Mấy chuyên gia hội chẩn cho con bé, đến bây giờ vẫn chưa xác định được rốt cuộc là bệnh gì. Theo tôi thấy cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là cứ nói những chuyện kỳ lạ, còn nói lúc nhỏ cha mẹ đối xử với nó không tốt, còn ném nó ra ngoài trời tuyết lạnh giá để chịu lạnh."
Đái Văn Lệ nhắc lại cảm thấy có chút buồn cười, "Ban đầu tôi cũng nghĩ nó nói đùa, nhưng sau khi quan sát mấy ngày nay thì thấy không có vẻ gì là giả cả".
Chung Hưng Thần trầm ngâm nói: "Chấn thương đầu không phải chuyện nhỏ, hai ngày nay tôi sẽ thu xếp đến bệnh viện thăm. Chị dâu cả hiện giờ không ở trong nước, bà hãy chăm sóc cho nó."
"Tôi biết rồi”
Việc Đái Văn Lệ suy nghĩ thật ra không phải những việc này, bà ta đã suy nghĩ cả đêm, nên nhân lúc này đã bàn bạc với chồng.
"Tôi đang nghĩ, chuyện của Lê Lê và Văn Thâm nếu đã không thành thì chuyện hợp tác giữa nhà họ Phó và chúng ta vẫn phải tiếp tục, hay là để cho Tình Tình cùng với Văn Thâm thử xem."
Chung Hưng Thần nhíu mày: "Lê Lê xảy ra việc lớn như vậy, bị thương còn đang ở bệnh viện, sao bà còn nghĩ đến những chuyện này. Vậy chẳng phải là thừa nước đục thả câu sao?"
"Thừa nước đục thả câu gì chứ, vốn dĩ tôi định để Tình Tình gả cho Văn Thâm mà, nếu như không phải do cha mẹ thiên vị, có chuyện gì tốt đầu nhường cho Lê Lê trước. Việc ở công ty đều do ông quản, chuyện hợp tác với nhà họ Phó cũng đều do một tay ông thúc đẩy, tại sao đến lúc kết thông gia thì gạt Tình Tình sang một bên?"
Thật ra trong lòng Đái Văn Lệ cũng có chút bất mãn về việc này, nên đã liền tù tì nói ra hết.
"Dù sao chuyện giữa Lê Lê và Văn Thâm không thành thì để Tình Tình thử thì có sao chứ. Việc chúng ta kết thông gia với nhà họ Phó là việc chắc như ván đã đóng thuyền. Lê Lê không được thì trước sau gì cũng sẽ là Tình Tình, ông còn giả vờ thanh cao gì chứ."
"Nhưng cũng không thể nhất thời nóng vội." Chung Hưng Thần có hơi do dự: "Chuyện của Lê Lê và Văn Thâm chưa được bao lâu thì bà đã nóng lòng đẩy Tình Tình qua đó, nhà họ Chung chúng ta nóng vội vậy sao? Bây giờ Lê Lê vẫn chưa nhớ lại, đến khi nó nhớ lại rồi thì bà định sẽ đối mặt với nó thế nào đây."
Đới Văn Lệ bị hỏi đến cứng họng.
Đàn ông không thể hiểu được và coi thường một số suy nghĩ ngoằn nghèo của phụ nữ, Chung Hưng Thần không muốn nói nhiều về vấn đề này.
"Được rồi, bà có thời gian thì đến chăm sóc Lê Lê để nó mau chóng hồi phục, đừng suy nghĩ mãi về những chuyện này. Mau ngủ sớm đi."
Đới Văn Lệ cũng giận ông ta không nghĩ cho người trong nhà, không lo nghĩ cho con gái của mình, nên đã ở sau lưng lườm ông ta một cái, chán không buồn nói.
"Thôi vậy, cũng không mong chờ vào ông được. Lần sau gặp Văn Thâm, tự mình tôi sẽ nói với cậu ấy."
Chung Lê nghĩ đến ánh mắt tinh tế của Phó Văn Thâm trước khi rời khỏi thì tâm trạng cô rất vui, cả đêm ngủ rất ngon.
Nhưng đêm nay, người ngủ say mà không có tạp niệm thì chỉ có mỗi mình cô.
Ngày hôm sau, khi hai ông bà cụ nhà họ Chung đến bệnh viện thì đã im ăng hơn thường ngày.
Ông cụ Chung nhíu mày, sắc mặt nặng trĩu, bước vào phòng bệnh, ông cụ đứng bên giường bệnh nhìn Chung Lê với anh mắt kỳ lạ.
Nhìn đến mức Chung Lê cảm thấy lạ và hỏi: "Ông nội thấy bực bội gì sao?" ông cụ quay người đi đến ghế sô pha và ngồi xuống không nói tiếng nào.
Ngược lại, bà cụ có vẻ bình tĩnh hơn, đánh thức Chung Lê dậy ăn sáng như không có chuyện gì xảy ra.
Phó Văn Thâm tuy có tệ đến đâu nhưng anh nói là làm, hôm trước anh hứa với Chung Lê sẽ đến thăm cô sớm, quả thật anh đã thu xếp thời gian buổi chiều đến thăm cô.
Khi anh đến hai ông bà cụ vẫn còn ở bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...