Tống Thanh Mạn khó hiểu: "Tại sao? Có vấn đề gì sao?"
Phó Văn Thâm không nói gì.
Lộ Hàng đứng sau lưng đưa ra lời giải thích chính thức: "Đạo diễn Tống, là như thế này. Đồng hồ nam và đồng hồ nữ của chúng tôi là hai dòng sản phẩm khác nhau, đối tượng phục vụ khác nhau, tư tưởng khác nhau, chiến lược kinh doanh khác nhau. Nói chung, về các phương diện không liên quan đến nhau, thật không thích hợp khi cô đặt hai người phát ngôn cùng nhau."
Lý do này nghe rất thuyết phục, Tống Thanh Mạn với tư cách là đạo diễn, xuất phát điểm từ hiệu quả trình chiếu của tác phẩm, thực sự không nghĩ tới điều này.
Tuy nhiên, cô ta cảm thấy phản ứng của Phó Văn Thâm hôm nay có điều gì đó hơi khác lạ.
Giác quan thứ sáu không rõ nguồn gốc cho cô ta nghĩ rằng Phó Văn Thâm đến đây để yêu cầu cô ta thấy đổi người chứ không phải vì chuyện này.
"Sắp quay phim rồi, hiện tại không tìm được diễn viên thích hợp..."
'Tống Thanh Mạn lộ ra vẻ bối rối, cô ta đó dự không nói chỉ nhìn Phó Văn Thâm.
Phó Văn Thâm vô cảm liếc qua.
Tống Thanh Mạn bày ra vẻ mặt tươi cười: "Là anh muốn thay đổi, em không quản trọng."
Trang phục buổi chiều của Chung Lê là một chiếc váy đỏ, màu đỏ ánh túc đậm đà và thuần khiết, tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy của cô cũng như sự quý giá của bộ sưu tập đồng hồ kim cương trên cổ tay cô.
Cô đeo một chiếc vòng cổ kim cương rất phù hợp với chiếc đồng hồ, chiếc vòng cổ này là một trong những bộ sưu tập của Quân Độ và chỉ có thể được nhìn thấy trong các triển lãm bảo tàng trang sức thông thường hàng năm.
Một kho báu vô giá, có lẽ đắt hơn tất cả những thứ và con người trong toàn bộ studio cộng lại.
Trước đây từng có tiền lệ Quân Độ cho người khác mượn bộ sưu tập trang sức quý giá như vậy, nhưng đối với Chung Lê thì lại là ngoại lệ.
Khi cô bước ra khỏi phòng thay đồ, trường quay ồn ào bỗng yên tĩnh lại.
Nhà tạo mẫu rất cẩn trọng khi đeo đồng hồ và vòng cổ cho Chúng Lê, vì sợ nếu chẳng may làm rơi vỡ thì có lấy mạng ra đổi cũng không đền nổi.
Cô cẩn thận đỡ Chung Lê đi về phía phim trường, Chung Lê đột ngột dừng lại giữa chừng, giây tiếp theo, cô nhấc gấu váy chạy về phía một người đàn ông, thậm chí còn nhảy lên trước mặt người đàn ông đó.
Trái tim của nhà tạo mẫu gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, trời ơi có thể cẩn thận với cái dây chuyền và đồng hồ được không!
Phó Văn Thâm đỡ lấy Chung Lê, ôm eo cô đặt xuống đất.
"Em còn tưởng anh không tới." Chung Lê rên rỉ, "Chiều này anh họp sao?”
Phó Văn Thâm nói một cách vô cảm, "Không có." Nghe thấy bên kia có người gọi cô, Chung Lê thoát ra khỏi vòng tay của Phó Văn Thâm: "Em sắp bắt đầu
quay rồi, anh có thể qua bên kia đợi em nhé."
Khi cô bước lên phía trước, nhà tạo mẫu giúp cô. chỉnh sửa lại phần đuôi tóc và chỉnh lại góc váy.
Máy quay đang làm những khâu cuối cùng, Tống Thanh Mạn gọi: "Diễn viên vào chỗ."
Có người bước chậm rãi đến.
Chung Lê liếc nhìn đôi giày da từ khoé mắt, ngước. mắt lên nhìn một cách kỳ lạ: "Sao anh lại ở đây?"
'Tống Thanh Mạn với tư cách là đạo diễn nói một cách trịnh trọng và nghiêm túc: "Đây là diễn viên đóng cùng em."
"Hả?" Chung Lê nhìn Tống Thanh Mạn, sau đó nhìn Phó Văn Thâm, im lặng một lúc rồi bật cười thành tiếng.
Cô mỉm cười nhìn Phó Văn Thâm, nghiêng người đến gần anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh đẩy Phương Dịch Quân ra?”
Phó Văn Thâm nửa ôm lấy cô, cụp mắt xuống: "Em thực sự muốn quay với ảnh ta sao?"
"Em muốn quay với ảnh, nhưng Mạn Mạn nói anh đã từ chối." Chung Lê sờ cằm anh nói: "Ai biết anh lại đồng ý một lần nữa vì ghen ty chứ."
'Tống Thanh Mạn ở bên hắng giọng, tuy rằng ngữ khí thúc giục, nhưng cũng cũng kính: "Khi nào thì hai người mới nói xong, nói cho em biết. Phòng thu của chúng em thuê đến năm giờ, cho nên không cần vội."
Phó Văn Thâm lạnh lùng liếc nhìn cô ta.
'Tống Thanh Mạn rất nghỉ ngờ việc cô ta nhờ Phương Dịch Quân đóng cùng Chung Lê là lý do khiến Phó Văn 'Thâm không để ý cô ta trong một thời gian.
Quay phim chính thức bắt đầu.
Phó Văn Thâm không nhờ chuyên gia trang điểm cho mình, cũng không thấy quần áo, bộ vest cao cấp được máy riêng mà anh đang mặc đắt hơn bộ mượn từ quần áo được chuẩn bị.
Khi Mạnh Nghênh và những người khác ra khỏi phòng chờ, nhìn thấy Phó Văn Thâm và Chung Lê đang đứng cùng nhau trước phim trường để quay phim.
Trình Vũ Ngũ: "Mẹ kiếp!"
Hoàng Mai: "Chết tiệt!"
Lục Nào: "Chết tiệt!"
Mạnh Nghênh dụi dụi mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Trời đất, anh ấy là tổng giám đốc làm việc mệt mỏi như vậy, sao lại tự mình quay , muốn ra mắt sao?"
Triệu Tỉnh Xán: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...