Đến để cổ vũ cho chị. Làm sao chị có thể tỉ sự cổ vũ của chúng tôi cho buổi chụp đầu tiên của chị được. Trình Vũ Ngũ khoanh chân và giơ hai nắm đấm: “Bà nội, cố lên.”
Chung Lê: “...”
Đạo diễn Tống không nói nên lời đã sắp nổi trận lôi đình: “Mấy người lại đây ném bọn họ ra khỏi ghế tựa cho tôi.
Mạnh Nghênh qua cầu rút ván: “Bọn họ quá ồn ào, nên ném bọn họ ra ngoài.”
'Tống Thanh Mạn: “Cô cũng vậy!" Mạnh Nghênh:! Cuối cùng, tất cả ghế tựa của bọn họ đều bị tịch thu,
Trình Vũ Ngũ gọi điện cho nhà hàng của anh ta gọi đồ ăn thức uống, mời cả nhóm nhân viên dùng bữa trưa.
Để đảm bảo trạng thái hoàn hảo trong quá trình quay, Chung Lê chỉ ăn một chút bữa trưa.
Cô ăn rất chậm rãi, cái bát trông không thay đổi khi cô rời đi để thay trang phục cho buổi chụp hình buổi chiều.
Những người đàn ông thô lỗ chưa từng thấy cách ăn tỉnh tế như vậy, Hoàng Mao sững sờ: “Chị tiểu Lê ăn cơm theo số miếng sao?”
Trình Vũ Ngũ tặc lưỡi: “Bà tôi thực sự rất dễ nuôi.”
“Dễ nuôi sao?” Mạnh Nghênh vỗ vào cái đầu IQ thấp của mình, “Cậu ấy mặc dù ăn ít nhưng tiêu rất nhiều, ngoại trừ anh Thẩm, không ai có thể nuôi được cậu ấy.”
Giọng nói của Chung Lê từ phòng thay đồ bên cạnh truyền đến: “Mạnh Nghênh, cậu lại nói xấu tờ à?”
Mạnh Nghênh nhanh chóng rụt tay lại: “Sao lỗ tai của cậu ấy thính vậy?”
Triệu Tỉnh Xán từ bên ngoài trở lại, kinh ngạc nắm lấy tay của Mạnh Nghênh và lắc: “Đoán xem chị đã nhìn thấy ai? Phương Dịch Quân!”
Mạnh Nghênh nhãn tình sáng lên: “Phương Dịch Quân? Tại sao anh ta lại ở chỗ này?”
Sau khi cuộc họp với khách hàng vào buổi trưa kết thúc, Phó Văn Thâm rời nhà hàng, tài xế khéo léo lái chiếc xe trở lại đảo tài chính.
Hôm nay Chung Lê đang quay hỏi anh sáng nay có muốn xem không, nhưng cả buổi sáng anh không có thời gian.
Mở điện thoại, có lẽ anh đang bận, Chung Lê, người thường xuyên quấy rối anh trên WeChat đã không gửi tin nhắn cho anh, nhưng có hơn 500 tin nhắn trò chuyện rất sôi nổi trong nhóm chat Trình Vũ Ngũ lập.
Phó Văn Thâm nhìn thấy tên của Chung Lê trong bản tin trước có tiêu đề là tin tức đánh bại thời gian thực, sau đó nhấp vào.
Trình Vũ Ngũ đã đăng một vài bức ảnh được chụp. tại địa điểm quay , vì vậy trong nhóm bắt đầu có một tràng khen ngợi về vẻ đẹp ngày càng nở rộ của Chung Lê.
Phó Văn Thâm nhìn những bức ảnh đó, hơi khựng lại khi nhìn thấy một người đàn ông trong gương ở một góc nào đó.
Buổi chiều là lúc quay video , Tống Thanh Mạn đang chạy đua với thời gian để chuẩn bị thì nghe thấy có người gọi: "Phó tổng."
Phó Văn Thâm mặc một bộ âu phục sẫm màu, dáng người cao ráo đẹp trai, khi anh bước vào hiện trường, trên mặt không có bất kỳ một cảm xúc nào, dường như anh đang quay một vậy.
"Anh Thẩm." Tống Thanh Mạn có chút kinh ngạc, theo bản năng liếc về phía phòng hoá trang "Anh đến xem Ali sao, hiện tại cô ấy đang thay quần áo ở trong đó, quay còn chưa bắt đầu, em muốn cô ấy đến?"
Phó Văn Thâm không trả lời, ánh mắt anh rơi xuống một nơi nào đó.
'Tống Thanh Mạn nhìn sang, Phương Dịch Quân đang ngồi trên ghế đọc kịch bản, chuyên viên trang điểm bên cạnh đang trang điểm.
" Đây là diễn viên em mời?"
Giọng điệu của Phó Văn Thâm luôn lạnh lùng và kiên định, Tống Thanh Mạn đang bận rộn nên không có nghe thấy giọng điệu khác thường của anh.
"Đúng vậy, vừa vặn anh ta là năm phát ngôn viên, hai người phát ngôn ở cùng một khung hình thì rất tốt. Em hỏi anh ta có muốn hợp tác quay với Ali không, anh ta vui vẻ đồng ý tới giúp đỡ."
Phó Văn Thâm thật sâu liếc cô ta một cái: 'Kịch bản."
'Tống Thanh Mạn vội vàng đưa kịch bản, Phó Văn 'Thâm cúi đầu xem, sắc mặt ngày càng khó coi.
Biểu hiện của cô ta không tốt chút nào, cô ta đoán anh có thể nghĩ rằng việc mời Phương Dịch Quân sẽ làm tăng thêm những chỉ phí không cần thiết, vì vậy cô ta nhanh chóng thành minh: "Anh ta là tự nguyện giúp đỡ trong buổi quay phim hôm nay hơn nữa anh ta không cần trả thêm tiền."
Cô ta có chút tự hào khi nói: "Em không những tốn thêm tiền mà còn tiết kiệm được kha khá tiền thuê diễn viên."
Giọng nói của Phó Văn Thâm nhẹ đến kinh ngạc: "Tôi có nên khen ngợi em không?”
"...Không cần." Tống Thanh Mạn không hiểu mình mời diễn viên giỏi nhất với chi phí thấp nhất, không khen mình cũng không sao, sao còn lạnh lùng như vậy.
Nhân vật chính của phim ngắn này là Chung Lê, không có nhiều diễn viên nam, chỉ có một vài cảnh.
Ví dụ như nhìn sai thời điểm, mơ hồ nhìn nữ chính, nắm tay...
Sau khi đọc kịch bản, Phó Văn Thâm thờ ơ nhướng mi: "Thay thế."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...