Mạnh Nghênh và Triệu Tinh Xán cao hứng với việc Chung Lê trở thành người phát ngôn của đá quý Quân Hoa hơn là bản thân Chung Lê.
Mạnh Nghênh vui mừng khôn xiết và tự hào: “Ô ô ô, bức ảnh này cũng sẽ được chiếu trên màn hình lớn 3D của khu thương mại Tân Hà, ô ô ô thật là quá tốt rồi!”
“Hóa ra gả vào nhà họ Phó không những có thể tùy ý chọn tất cả trang sức đồng hồ mà còn được làm người phát ngôn, thật tuyệt!” Triệu Tỉnh Xán nhiệt tình lấy điện thoại di động ra, “Để chị xem xem công ty chồng chị có cần một người phát ngôn không.”
Sự phấn khích ban đầu qua đi, Mạnh Nghênh giống như một người phụ nữ có chồng sau nhiều năm chung sống đột nhiên trở lên giàu có, cô bắt đầu lo được lo mất, lo lắng rằng nếu cô trở nên nổi tiếng thì cô sẽ bỏ rơi cục cưng tội nghiệp chính là cô ấy đây.
“Bảo bối, cậu nổi tiếng rồi có còn yêu tớ không?”
Chung Lê nắm tay cô ấy hứa hẹn với giọng nghiêm túc: “Đừng lo lắng bảo bối, tớ sẽ không bỏ rơi cậu ngay cả khi tớ bỏ rơi Phó Văn Thâm.”
Mạnh Nghênh định mở miệng.
Chung Lê đã cười nhẹ: “Nếu cậu dám nói với anh ấy câu này, cậu sẽ chết với tớ.”
Mạnh Nghênh cười khúc khích, hài lòng.
“Gần đây anh ấy đang tìm người đại diện, hay là để tớ đến?” Mạnh Nghênh xoa xoa tay, "Tớ tám tuổi đã lập kế hoạch, nếu cậu ra mắt, tớ sẽ là người đại diện của cậu, chúng ta song kiếm hợp bích, bất khả chiến bại.”
Chung Lê không chút do dự nói: “Tất nhiên rồi, ai bảo tớ yêu cậu nhất, tớ không muốn ai khác làm quản lý của mình ngoại trừ cậu.”
Mạnh Nghênh hai mắt rưng rưng: “Tớ biết cậu vẫn là yêu tớ nhất.”
“Đương nhiên.” Chung Lê nhẹ nhàng nói: “Ở đây có một kỳ thi lấy chứng chỉ trình độ quản lý diễn xuất, tớ có thể giúp cậu đăng ký không?”
Mạnh Nghênh bị lời ngon tiếng ngọt làm cho đầu óc choáng váng, chợt tỉnh táo lại: “Còn có kỳ thi nữa sao?”
Chung Lê mỉm cười: “Đúng vậy.”
Mạnh Nghênh nhích mông: “Vậy sao, cậu không cần yêu tớ nhiều như vậy đâu.”
Chung Lê chuẩn bị quay , Mạnh Nghênh mắc hội chứng đi chơi xuân của học sinh tiểu học trước. vài ngày, ngày nào cũng hỏi Tống Thanh Mạn trong nhóm phải chuẩn bị những gì.
'Tống Thanh Mạn nói: “Khi còn là đạo diễn Tống, tôi không có tính khí tốt lắm đâu. Đến lúc đó nếu cô làm phiền tôi nhiều như vậy, chuẩn bị tôi đuổi ra ngoài đấy.”
Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị sơ bộ vào ngày bấm máy chính thức, Mạnh Nghênh và Triệu Tinh Xán đã cùng Chung Lê đến trường quay từ rất sớm.
Vào buổi sáng, Tống Thanh Mạn lần đầu tiên chụp một vài bức ảnh tĩnh cho Chung Lê.
Mạnh Nghênh và Triệu Tinh Xán đeo phù hiệu công việc của họ và đi xung quanh để quản sát, sau khi bắt đầu quay phim, hiện trường rất bận rộn, hai người có lòng giúp đỡ một cô bé và sau đó họ được một ông chủ nhỏ gọi đến rồi ném cho họ một đống công việc.
Hai giờ sau, Mạnh Nghênh mệt đến mức lưng bị đau liền gọi điện cho Trình Vũ Ngũ, không nói một lời liền giao công việc cho anh ta, sau đó ngã người xuống chiếc ghế tựa của mình bên cạnh Tống Thanh Mạn để làm cá muối.
Triệu Tỉnh Xán phát hiện cô ấy đang ngủ khi đang chạy quanh cánh đồng, ngay lập tức lay cô ấy dậy: “Em đã làm xong việc chưa?”
Mạnh Nghênh chỉ vào Trình Vũ Ngữ: “Em đã thuê culi rồi.”
“Em đã trả bao nhiêu?” “Miễn phí” “Trâu bò.” Triệu Tinh Xán không nói nữa mà ném công việc của cô ấy chưa làm xong cho Trình Vũ Ngữ sau đó thoải mái nằm xuống bên cạnh Mạnh Nghênh.
Cậu chủ Triệu được nuông chiều từ bé đã bao giờ làm những công việc như thế này, mới sáng sớm bị đẩy đi làm culi, làm việc được nửa tiếng đồng hồ cảm thấy rất uất ức liền bỏ việc, gọi một cuộc điện thoại cho nhóm Hoàng Mao và Lục Mao, anh ta hỏi nhân viên lấy một chiếc ghế tựa rồi đặt nó sang bên cạnh hai người họ.
Công việc được chuyển giao từ người nọ sang người kia, đổi chủ nhiều lần và cuối cùng đã được hoàn thành một cách nhanh chóng trong tay Hoàng Mao và Lục Mao, thấy không còn ghế tựa, nên họ đã gọi điện thoại cho một người bạn ở gần đó để mang ghế tựa đến.
Cho nên, khi Chung Lê chụp ảnh xong quay trở lại phòng thay đồ để thay quần áo, cô đi ngang qua máy chụp ảnh ở gần đó và nhìn thấy một nhóm người đang nằm phía sau Tống Thanh Mạn.
Phòng thu nhỏ ban đầu đột nhiên có vẻ rất chật chội.
Ngậm ống hút trong miệng, Mạnh Nghênh đang uống trà sữa oẳn tù tì mà Lục Mao mua sau khi chạy. việc vặt xong, trông nhàn nhã như thể đang nằm trên bãi biển Hawaii vậy, vẫy tay với Chung Lê: “Chào bảo bối.”
Chung Lê liếc nhìn những gương mặt quen thuộc: “Sao các cậu lại ở đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...