Phó Văn Thâm ngồi trên ghế lặng yên nhìn cô: "Vậy sao." Anh còn lạnh lùng hơn chút nữa được không?
Chung Lê bỗng thở dài một hơi: "Haizz... thật ra em vốn cũng muốn tác thành cho hai người, nhưng lần này đi một vòng dưới quỷ môn quan, em bỗng phát hiện mình không làm được."
Cô diễn không lộ chút dấu vết, giọng điệu u oán, vẻ mặt xót xa, dường như vì tình yêu mà âm thầm chịu đựng rất nhiều sự tủi nhục, quả thật là rất ngậm ngùi.
Dường như người hùng hổ chống nạnh mắng nhiếc trong. căn phòng này vài ngày trước không phải là cô.
"Ông xã anh tốt như vậy, em không thể kiềm chế được tình yêu dành cho anh, e là không thể nhường anh cho người khác được, vậy phải làm sao?"
Phó Văn Thâm: “Vậy thì đừng nhường." Chung Lê:?
Dường như anh rất hưởng thụ việc có hai cô gái xinh đẹp tranh giành anh ư? Có mà nằm mơ.
Hai người nói chuyện không lớn tiếng, thím Trần ở gian ngoài ngủ khá say, không nghe thấy động tĩnh gì.
Nửa đêm trong phòng bệnh chỉ có hai người, bát Long Tỉnh Tây Hồ của Chung Lê như đổ xuống sông Hoàng Hà, uổng công cô pha trà.
Cô mở to hai mắt tròn xoe, nhìn vào mắt Phó Văn Thâm.
Không biết là do thuốc có tác dụng chậm hay là gương mặt lạnh nhạt của Phó Văn Thâm gây thôi miên, một lúc sau, mí mắt của Chung Lê đã nặng trĩu.
Trong lúc cô gần như ngủ gục thì chiếc ly trong tay được người khác lấy ra đặt lên bàn, Phó Văn Thâm đứng dậy rời khỏi.
Chung Lê đang sắp chìm vào giấc ngủ mà cũng không quên nũng nịu gọi với theo: "Ông xã ~"
Phó Văn Thâm đã đi đến cánh cửa, tay đã đặt vào tay năm.
Anh nghe tiếng gọi thì đã dừng bước và quay đầu lại.
Chung Lê nằm trên giường, nhìn anh với vẻ yếu đuối đáng thương: "Sáng mai anh đến thăm em sớm nhé."
Vài giây sau.
Phó Văn Thâm đáp lại: "Được."
Trên đường về, Chung Tình buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Đái Văn Lệ đang gọi điện thoại, thỉnh thoảng quay sang nhìn cô ta vài cái.
Sau khi bà ta gọi điện thoại xong thì đưa tay đặt lên vai Chung Tình, cô ta đã quay đầu lại.
"Sao con lại không vui?" "Không có."
Đái Văn Lệ mỉm cười: "Có gì to tát mà lại khiến con buồn rầu như vậy."
Câu nói này đã chạm đến sợ dây thần kinh nhạy cảm nào của Chung Tình.
"Lại là câu nói này, có gì to tát —— đúng vậy, có gì to tát đâu. Mỗi lần có chuyện gì mọi người đều cảm thấy là chuyện nhỏ, là con so đo, bảo con đừng tranh giành với chị ấy, nhưng trong nhà có cái gì, có việc gì tốt, chẳng lần nào mà không nhường chị ấy trước? Nếu đã là chuyện nhỏ thì sao không thể có một lần..."
Điện thoại của Đới Văn Lệ lại vang lên, Chung Tình nói giữa chừng thì bị cắt ngang, và cơn tức giận dường như đột ngột dừng lại, biến mất trong đêm tối.
Cô ta lại quay đầu đi: "Quên đi, mẹ nhận điện thoại đi."
Đái Văn Lệ thở dài, nhận điện thoại.
Cuộc điện thoại này do cộng sự bệnh viện thẩm mỹ gọi đến, cửa hàng chi nhánh bên khu mới gặp sự cố, cuộc điện thoại kéo dài hơn 30 phút, đến khi chiếc xe dừng vào trong sân nhà họ Chung vẫn chưa nói xong.
Chung Tình mở cửa xe, Đái Văn Lệ định gọi cô ta lại để nói vài câu, nhưng cô ta đã đi thẳng một mạch lên lầu.
Nhà họ Chung có ba người con trai. Cha của Chung Lê là con cả, ông là người vốn được kỳ vọng nhiều nhất, nhưng ông đã qua đời trong một tai nạn bất ngờ ở tuổi ba mươi, năm đó Chung Lê mới tám tuổi.
Chú hai của Chung Lê đang gầy dựng trong giới chính trị, và chú ba Chung Hưng Thần hiện đang gánh vác công việc kinh doanh của nhà họ Chung.
Hôm nay công ty có tiệc xã giao, khi Chung Hưng Thần về đến nhà thì đã giữa khuya.
Ông ta nhẹ nhàng tắm rửa để khỏi đánh thức vợ đang năm nghỉ, nhưng khi ông ta bước ra khỏi phòng tắm, đèn trong phòng ngủ đã bật sáng.
"Đã làm ồn bà sao?" ông ta hỏi.
Đái Văn Lệ ngồi dậy: "Tôi đang suy nghĩ một số việc, vẫn chưa ngủ."
Chung Hưng Thần đi qua đó, lên giường chuẩn bị ngủ, Đái Văn Lệ vẫn chưa có ý định ngủ nên đã nói với ông ta chuyện hôm nay đến bệnh viện thăm Chung Lê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...