Gần đến ngày đính hôn, trái tìm bà Chung như có khối đá rơi xuống đất, bà bắt đầu thu xếp thời gian chọn ngày cưới.
Lần trước lúc chuẩn bị đính hôn, bà đã xem tất cả ngày lành tháng tốt trong một hai năm qua, đặc biệt còn tìm một vị tiên sinh xem lá số tử vi của hai người, chọn ngày tốt là mùng tám tháng tám âm lịch.
Hai người vừa mới đính hôn, còn phải chuẩn bị hôn lễ, Tân Nghiên cảm thấy ngày này có chút gấp gáp.
Nghĩ đến con gái sắp kết hôn, trong lòng bà ấy cảm thấy hơi buồn: "Dù sao cũng không vội. Con bé và Văn 'Thâm không có cơ sở tình yêu sâu sắc, còn cần thời gian tiếp xúc."
Khi Chung Lê từ Thanh Vân trở về, vừa bước vào cửa đã nghe thấy lời này, lập tức sửa lại: "Sâu sắc, tại sao. không sâu sắc, anh ấy và con tình cảm rất tố
'Tần Nghiên bất đắc dĩ nhìn cô: "Mẹ thấy nhất định là con chờ không kịp muốn kết hôn rồi."
“Cũng không nóng vội như vậy.” Chung Lê nghiêng người ôm lấy mẹ mình, “Con còn muốn dành nhiều thời gian hơn cho mẹ và bà.”
Bà Chung đeo kính đọc sách, cẩn thận lật giở cuốn lịch cũ: "Đây là ngày tốt nhất trong năm. Năm sau, tiểu Lê cầm sao Thái Tuế, nếu muốn đợi ngày tốt như vậy, thì phải chờ đến năm sau”.
Chung Lê liếc nhìn cuốn lịch cũ trong tay bà Chung, và đột nhiên lên tiếng: "Ngày bà chọn là ngày mồng tám tháng tám sao?"
“Tháng tám là tháng đại hỷ của con, ngày mồng tám là ngày tốt.” Bà Chung đẩy cặp kính đọc sách lên, lộ ra đôi mắt, “Con thấy thế nào?”
Chung Lê tặc lưỡi và nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Phó Văn Thâm nhất định sẽ thích."
Ngày 8 tháng 8 âm lịch lại là ngày 6 tháng 9 dương lịch, thật trùng hợp.
Bà Chung rất tin vào những cơ duyên này, khi nghe ngày này trùng với ngày kỷ niệm ngày cưới mà Phó Văn Thâm đã nói gạt cô trước đó, cảm thấy vui mừng khôn xiết và tin chắc rằng đây là ý trời.
Đương nhiên, nhà họ Phó cũng không ngại ngày cưới ấn định sớm hơn một chút, Phó Văn Thâm lớn hơn Chung Lê ba tuổi, nếu lùi thêm hai năm nữa, anh sẽ ngoài 30 tuổi.
Trưởng bối hai nhà lại ăn ý và thống nhất tổ chức. đám cưới vào tháng 9 năm nay.
Phó Văn Thâm đi công tác mấy ngày, vào buổi chiều anh trở lại Vân Nghi, đầu tiên anh đến nhà họ Chung để đón người.
Anh ở ngoài cửa đợi gần nửa tiếng, lúc Chung Lê đi ra ngoài, vẻ mặt lo lắng, dáng vẻ như phía sau có truy binh, nhanh chóng ngồi lên xe. "Đi mau đi, ông nội rất nhanh sẽ trở lại."
Ông Chung càng lớn thì đầu óc càng nhỏ nhen, gần đây thường thấy Chung Lê chạy đến Vịnh Thiên Phụ, trong lòng có chút ý kiến.
"Kết hôn xong, hai đứa có rất nhiều thời gian ở chung, còn nửa năm cuối cùng cũng không đợi được sao?"
Sắp đính hôn nên anh cảm thấy rất vui, Phó Văn Thâm trước mặt trưởng bối luôn có thái độ rất hòa nhã dễ gần, con ngựa Andalucia cho phép ông duy trì lòng tốt với Phó Văn Thâm trong một thời gian ngắn, nhưng có thể là do ngày cưới đã định khiến ông cảm thấy có nguy cơ, nên rất nhanh đã bắt đầu cảm thấy không vừa mắt với cháu rể tương lai của mình, cảm thấy đứa cháu gái quý giá mà mình vất vả nuôi nấng bị người khác chiếm tiện nghỉ.
Ông Chung cũng không biết học từ ai một thân âm dương quái khí, cũng không cưỡng ép ngăn cản cô, mỗi lần cũng chỉ thở dài, giọng điệu muộn phiền như chiếc áo bông nhỏ bị rò rỉ gió.
"Khi còn bé ở bên cạnh gọi ông ngắn ông dài, nói thích nhất là ông nội, hiện tại đã trưởng thành, có vị hôn phu, trong mắt cũng không còn có lão già chết tiện này nữa."
"Lại đi tìm cậu ta? Vậy cháu đi đi, một mình ông nội ở nhà cũng không sao, chỉ là có chút cô đơn, nhớ cháu rất nhiều mà thôi Không có việc gì, đi đi, ông có thể vượt qua."
"Cháu ở lại đó mấy ngày đi, hai đứa tuổi còn trẻ phải bồi dưỡng tình cảm thật tốt, không cần về quan tâm ông, tuổi của ông đã cao, nói không chừng một ngày nào đó có thể sẽ ợ một cái ra rắm, cũng không có gì đẹp mắt."
Chung Lê:
Mỗi ngày ngoài việc luyện múa, cô vẫn chia thời gian của mình với gia đình và Phó Văn Thâm một cách hợp lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...