Tâm tình của Phó Văn Thâm từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ thể hiện tốt hay xấu, nhưng ngày hôm đó vẫn là gợi lên chút gợn sóng, giống như bị gió thổi lướt qua, nhẹ nhàng lay động trên mặt hồ.
Buổi tối sau khi rời khỏi công ty, anh lái ô tô đến bên ngoài rạp chiếu phim và đứng bên đường đợi một lúc, thấy Chung Lê cùng bạn của mình từ trong rạp chiếu phim đi ra ngoài.
Cô đang nói chuyện với ai đó, lúc ánh mắt cô liếc nhìn về phía anh, chợt dừng lại hai giây.
Sau đó đứng trước cửa vẫy tay tạm biệt bạn mình, cô bước đến cạnh xe gõ nhẹ lên tấm kính phía sau.
Phó Văn Thâm mở cửa bước xuống xe, cô xinh đẹp. đứng trên lề đường hỏi anh: "Sao anh lại tới đây?"
"Đi ngang qua." Phó Văn Thâm trả lời.
"Anh thật ngu ngốc." Cô nói, "Anh chưa từng đuổi theo ai sao? Lúc này nếu anh nói là đến đón tôi, tôi sẽ rất vui khi nghe điều đó. Đây mới là câu trả lời chính xác."
Phó Văn Thâm hỏi, " Nếu đó là một lời nói dối thì em cũng sẽ vui vẻ sao?"
Cô cười rộ lên, đôi mắt tròn xoe như vầng trăng khuyết, giọng nói nhẹ nhàng: “Chỉ cần là anh nói thì tất nhiên tôi sẽ vui rồi."
Mi mắt của Phó Văn Thâm giật giật, nhưng cô lại coi như không có gì, giống như đây chẳng qua chỉ là một câu nói bình thường.
"Tôi muốn đi dạo một chút, anh đi cùng tôi?"
Đây là con đường phía sau nhà hát, là thời gian ăn khuya nên rất náo nhiệt.
Bọn họ sóng vai cùng bước trên con đường đầy pháo hoa, bên cạnh cũng có rất nhiều cặp tình nhân dựa sát vào nhau qua lại, chỉ có bọn họ là cách nhau một khoảng lịch sự.
Trời vừa mới mưa nên mặt đất có chút ẩm ướt, lúc đi ngang qua có một viên gạch lát nền hình lục giác bị vỡ, cô đưa tay nắm lấy ống tay áo của anh, cẩn thận bước qua rồi lại liền buông ra.
Phó Văn Thâm liếc mắt nhìn một chút, rồi lại thu hồi ánh mắt.
Cô nói buổi biểu diễn hôm nay rất tốt, còn nói thêm: " Hôm nay thật đáng tiếc anh không xem được. Anh còn chưa được xem tôi khiêu vũ”
Phó Văn Thâm nói, "Tôi đã nhìn rồi."
Cô nghỉ hoặc: "Khi nào?"
Phía trước có một vài nam sinh khoanh tay, nói cười ầm ï mà không nhìn đường đi về phía này, Phó Văn Thâm đưa tay ra và kéo cô lại gần anh.
Đám người kia vẫn không để ý cười nói đi qua, anh dùng lòng bàn tay ấm nóng ôm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, cô đứng trước mặt anh ngẩng đầu nhìn.
Xung quanh là tiếng ồn nhưng lại như vô cùng yên tĩnh, đầu ngón tay của Phó Văn Thâm chạm lên làn da cô, chỗ đó dường như đang bị bỏng rát.
Nhạc chuông không đúng lúc vang lên như vô tình phá vỡ tầng bảo hộ vô hình giữa họ, âm thanh ồn ào lại một lần nữa như thủy triều vọt tới, Chung Lê lấy điện thoại từ trong túi ra, lúc này Phó Văn Thâm mới buông †ay.
Là nhà họ Chung gọi đến, người lái xe đến đón nhưng không thấy cô đâu, nên lão Nhị lo lắng gọi điện thoại hỏi thăm.
Chung Lê nói, "Tôi cùng Phó Văn Thâm đang đi dạo."
Cô quang minh chính đại nói chuyện của cô với Phó Văn Thâm với mọi người.
Đêm đó Phó Văn Thâm đưa cô về nhà, xe rời khỏi nhà Chung không lâu, anh liền nhận được tin nhắn từ
'WeChat của cô.
Mèo sư tử: [Anh có thể nói cho tôi biết, lúc nào thì anh nhìn thấy tôi khiêu vũ?]
Phó Văn Thâm trả lời: [Lúc học cấp ba]
[Vậy tôi nhảy có đẹp không? ]
[Đẹp]
[Thế trong lòng anh, tôi đứng thứ mấy?]
[Tôi chưa bao giờ xem người khác nhảy]
Mèo sư tử: [Lần này mới là câu trả lời chính xác này] [đánh dấu]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...