Còn biết cô thích ăn bánh phô mai của nhà nào, biết cô thích chơi trò gì, biết những người cô thật sự thân thiết trong số những cô gái con nhà quyền quý vây xung quanh cô.
Nhưng những điều này, không thể nói cho cô biết.
Phó Văn Thâm tránh né không trả lời, đổi chủ đề: “Muốn ăn gì?”
Tâm tình cô tốt hơn, hỏi anh: “Anh có thể ăn cay không?”
Phó Văn Thâm nói được, Chung Lê liền dẫn anh tới con phố phía sau nhà hát, cô nói chỗ đó có quán mì cay rất ngon.
Cửa hàng đó kinh doanh rất tốt, hơn 10 giờ rồi nhưng vẫn đầy khách, bên cạnh chính là Học viện múa, có không ít các cặp đôi trẻ đang ăn khuya ở đây.
Có một cô gái ngồi bàn cách đó không xa hình như quen biết cô, khẽ liếc ánh bằng ánh mắt đen tối hỏi: “Đây là bạn trai cậu sao?”
Cô trịnh trọng đáp: “Bây giờ vẫn chưa phải.”
Phó Văn Thâm nhìn cô, anh như thể không nhận ra, cứ thế mà ngồi xuống gọi món.
Hai phần mì được bưng lên, trong nước súp nổi lên một lớp dầu ớt đỏ tươi, cô chắc không thường ăn những thứ này, nên chưa ăn được hai ngụm thì đã cay tới nỗi chóp mũi đỏ bừng, môi cũng trở nên trơn bóng.
Phần mì đó, cuối cùng cô cũng ăn bao nhiêu, lúc rời khỏi quán ăn lại hỏi Phó Văn Thâm: “Anh không thích ăn cay có đúng không?”
Phó Văn Thâm nói phải, cô lại hỏi: “Vậy tôi có thể hiểu anh đây là chiều theo tôi không?”
Phó Văn Thâm nhìn đôi mắt sáng long lanh như giọt nước dưới ánh đèn đêm, nói: “Được.”
Cô cười lên, trọng giọng nói mang theo chút nhõng nhẽếo quán tính: “Vậy anh có muốn đưa tôi về nhà không?”
Phó Văn Thâm đưa cô về nhà, tới bên ngoài cửa nhà họ Chung, trước khi xuống xe, cô quay đầu nói với anh: “Cảm ơn anh đưa tôi về.”
Anh nhìn cô xuống xe, cô đứng bên xe, lại gõ cửa kính, cửa kính xe bên đó hạ xuống, cô chống cánh tay. lên cửa xe, khó hiểu nhìn chằm chằm anh một lúc, rồi lại thở dài như thể bất lực.
“Anh thật sự không muốn kết bạn wechat tôi sao?”
Nick wechat của Chung Lê là tên cô, tên Li.
Ảnh đại diện là hình của Tây Tây, một chú mèo sư tử lông dài màu trắng, đang lười biếng ngủ dưới ánh mặt trời.
Trên xe trở về, Phó Văn Thâm ngồi một mình ở băng ghế sau mờ tối, ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại chiếu vào mặt anh, cùng biểu cảm không sao nhìn rõ.
Anh nhấn vào xem rất lâu, sau đó đổi ghi chú của cô thành: Mèo sư tử.
Sau khi kết bạn wechat, anh và Chung Lê rất ít khi nói chuyện, có lúc làm xong công việc một ngày, ngồi ở văn phòng, hoặc trở về ngôi nhà không người ở Vịnh Thiên Phụ, anh sẽ vào nick cô xem một lát.
Xem khoảnh khắc cuối cùng được lưu lại vào mấy ngày trước, xem vòng bạn bè của cô mỗi ngày đều được cập nhật.
Có lúc cũng sẽ đột nhiên muốn nói gì đó với cô, nhưng lúc nào cũng khựng lại ở khung trò chuyện rất lâu, rồi lại thoát ra.
Sau vài lần gặp nhau, trong nhà hỏi thái độ của anh, nếu hai người họ cảm thấy không vấn đề gì, thì có thể định chuyện hôn sự rồi.
Phó Văn Thâm nói không có ý kiến, rồi lại nghĩ Chung Lê sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào.
Sẽ than phiền với người nhà về sự nhạt nhẽo của anh, hay là từ chối mà không cần suy nghĩ, hoặc là muốn suy nghĩ thêm?
Sau đó không lâu, hai nhà bắt đầu bàn bạc chuyện đính hôn.
Vì cô đã nói đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...