Chung Lê bước từng bước dè dặt thận trọng trên đôi giày cao gót: “ Đỡ tôi một chút.”
Anh hơi khựng lại, bước chậm lại, dắt theo chút sức lực yếu ớt ở tay áo, đi qua con đường đầy sỏi đá kia.
Thiết kế của Vân Lộng Yến rất thú vị, hai bên đường trồng hàng tre xanh mướt, đoạn đường đó yên tĩnh xinh đẹp, không người quấy rầy.
Chỉ là rất ngắn, anh bước chậm lại, cũng chỉ mất mấy phút.
Đi tới nơi bằng phẳng, Chung Lê buông tay ra, lực kéo nhẹ trên ống tay áo liền biến mất.
Ngoài cửa nhà hàng, xe của Chung Lê đã đợi sẵn, tài xế mở cửa xe cho cô.
Cô đi về phía xe, tới trước cửa xe thì dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Vậy tôi đi đây.”
Phó Văn Thâm đứng ở bên đường, nhìn chiếc xe rời khỏi, mới lên xe rời đi. Anh đều nhớ rõ từng chỉ tiết của cuộc gặp gỡ lần đó, nhưng với cô mà nói có lẽ rất nhạt nhão.
Vài ngày sau, anh nhận được điện thoại của Chung Lê: “Hôm nay tôi có chút buồn chán, anh có thể đi ăn cùng tôi không?”
Phó Văn Thâm có bữa tiệc xã giao, nên nói với cô tối có việc rồi, cô “ð” một tiếng, rất thông cảm nói: “Vậy hẹn lần sau vậy
Nhưng sau đó, cũng không thấy liên lạc với anh nữa. Lần gặp mặt sau, là ngày sinh nhật ông nội Phó.
Ông cụ cả đời sống giản dị, bình thường không thích phô trương, chỉ có ngày sinh nhật mới làm, lần đó đã mời một vài bạn cũ của ông ấy và những gia đình qua lại với nhà họ Phó, người nhà họ Chung cũng nằm trong danh sách, bà cụ nhà họ Chung, một nhà ba người Chung Hưng Thần, còn có Chung Lê cùng nhau tới.
Phó Văn Thâm xã giao với mấy người lớn tuổi, nhưng ánh mắt nơi khóe mắt thì rơi trên người cô, nhìn dáng vẻ đi theo sau bà cụ, chào hỏi trưởng bối nhà họ Phó một cách thoải mái tự nhiên rất giống hồi nhỏ của cô.
Sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, như thể đang tìm thứ gì đó.
Phó Văn Thâm nhìn sang, cách rất nhiều khách, bắt gặp ánh mắt của cô từ xa.
Cô khựng lại, khóe môi mím lại hơi cong lên, sau đó quay lại cười nói cùng mọi người.
Lúc Phó Văn Thâm đi về phía họ, cô ló đầu ra từ sau lưng bà nội Chung nhìn anh.
Đợi anh chào hỏi bà cụ nhà họ Chung và vợ chồng
Chung Hưng Thần xong, lúc nhìn cô, cô liền nói: “Chào. buổi tối."
“Chào buổi tối.” Anh đáp.
Người hai nhà trong lòng đã rõ nhưng không nói ra chuyện liên hôn, nên hai bên đều khách sáo.
Hôm đó khách nhiều, họ cũng không nói được mấy câu, lúc ăn, cô ngồi bên cạnh bà nội Chung, đối diện với anh, cách một cái bàn ăn, lúc người lớn nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn anh.
Phó Văn Thâm nhìn sang, cô ung dung bình tĩnh đối mắt với anh, rồi lại dời tầm mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...