Cuộc sống của Phó Văn Thâm là một lịch trình được sắp xếp hợp lý, có đầy đủ các khóa học phức tạp như ngoại ngữ, rèn luyện tư duy logic, kinh tế, piano, cờ vây, cưỡi ngựa, v.v. trong khóa học, từ lúc ý thức được mọi chuyện, mỗi ngày của anh đều phải trải qua những lịch trình dày đặc như vậy.
Tất cả các trò chơi giải trí và đồ chơi đều bị coi là tai họa ghê gớm và không được phép xuất hiện trong lịch trình của anh, Nghiêm Đường cho rằng đó là một sự lãng phí thời gian và xâm phạm tâm trí của anh.
Nửa tiếng sau bữa tối mỗi ngày là thời gian nghỉ ngơi duy nhất của anh, khoảng thời gian này có thể dùng để đọc sách và xem phim, danh sách sách và phim do chính Nghiêm Đường chiếu.
Phó Văn Thâm cũng đã nhận được một số đồ chơi làm quà từ các cô chú, họ hàng và bạn bè, hoặc những vị khách đến thăm nhà.
Không có ngoại lệ, những món quà đó kết cục đều trong phòng chất đồ bụi bặm ở tầng hầm và hầu hết chúng thậm chí còn không có cơ hội được mở ra.
Vào sinh nhật lần thứ sáu của anh, cha anh là Phó 'Trường Vệ đã tặng anh một mô hình máy bay chiến đấu 1-11, anh không thể bỏ xuống, nhưng đêm hôm đó khi Nghiêm Đường trở về, sắc mặt của bà thay đổi rõ rệt, bà đã tranh cãi gay gắt với Phó Trường Vệ.
Rất lâu sau, Phó Văn Thâm vẫn nhớ bầu không khí cứng nhắc và lạnh lùng ở nhà ngày hôm đó, vẻ mặt cau có của ông nội, khuôn mặt u ám của cha anh, còn có tiếng thở dài ngập ngừng không nói nên lời của bác gái anh.
Mô hình đó đã kết thúc trong thùng rác, anh đã học được cách không mong đợi bất kỳ món quà nào.
Anh lớn lên trong một lịch trình máy móc và nghiêm ngặt ngày này qua ngày khác, lớn lên thành thứ mà Nghiêm Đường yêu cầu: tính cách và học thức xuất sắc, cẩn thận tỉ mi.
Mà nhà họ Phó cũng có một Phó Văn Việt cũng xuất sắc không kém.
Sự xuất sắc của anh họ Phó Văn Việt là áp lực ngày càng tăng đối với Nghiêm Đường, những áp lực đó cuối cùng đều dồn lên anh.
Nghiêm Đường luôn nghĩ rằng thời gian không còn nhiều, hy vọng rằng anh sẽ tăng tốc độ trưởng thành của mình, hy vọng rằng anh có thể đuổi kịp thời gian đẻ muộn hơn Phó Văn Việt hai năm đó, nhưng tốc độ thời gian luôn công bằng, luôn có khoảng cách chênh lệch “hai tuổi”, không vì bất kì ý muốn của bất kỳ ai mà thay đổi.
Trong nhiều năm, ba chữ Phó Văn Việt là một cái bóng không thể tránh khỏi treo trên người Phó Văn Thâm.
Họ sinh ra trong cùng một gia đình, nhưng số phận hoàn toàn trái ngược nhau, Phó Văn Việt lớn hơn anh hai tuổi, hai năm này giống như một khoảng cách trên bầu trời, cho phép Phó Văn Việt có tất cả những gì anh không thể có.
Phó Văn Thâm có vô số bài học, vô số buổi tập piano và vô số sách.
Phó Văn Việt có máy chơi game mới nhất, giày thể thao có chữ kí phiên bản giới hạn, những figure đắt tiền, máy bay mà mọi cậu bé đều ghen tị... Anh ta còn có Chung Lê.
Đó là một buổi chiều rất tầm thường khi Phó Văn Thâm nhìn thấy Chung Lê.
Có âm thanh trò chuyện trong phòng khách, nhưng điều đó không liên quan gì đến anh.
Phó Văn Việt đi ngang qua anh, hướng về phía sau lưng gọi: "A Lê, đi theo anh."
Một giọng nói đáp lại: "Em đến đây."
Trong trẻo và mộc mạc, như tiếng đàn piano dưới ngón tay anh.
Chiếc váy trắng được thêu hoa văn ren tỉnh xảo, dừng lại ở một góc tầm nhìn của anh
Phó Văn Thâm nhướng mi, bắt gặp một đôi mắt đờ đẫn, hàng mi dài cong vút, con ngươi màu nâu trà rất đẹp.
Cô giống như một con búp bê được một đứa bé của cặp vợ chồng lần trước đến chơi bế trên tay, cô còn xinh đẹp hơn búp bê rất nhiều.
Ánh mắt tò mò của cô rơi vào người anh, anh lỡ tay đánh nhầm nốt nhạc, Nghiêm Đường từ phòng khách dời tầm mắt, anh liền cúi đầu chơi đàn.
Cô đi theo Phó Văn Việt lên lầu, tiếng nói cười từ trên lầu vọng xuống, lẫn vào tiếng đàn như nước chảy.
Khi Phó Văn Thâm chơi lần thứ tám, cô bước nhanh xuống cầu thang và đi bên cạnh anh ta. Có một chút tươi mát trong không khí, giống như một loại trái cây nào đó, giống như hương thơm của hoa và thảo mộc dưới ánh mặt trời.
Cô ngồi trên băng ghế đàn piano của anh.
Phó Văn Thâm vẫn thờ ơ, chơi nhanh và máy móc bằng cả hai tay, cô nhìn nó một lúc, duỗi những ngón tay thanh tú của mình và gõ vài lần trên phím.
Giai điệu nổi tiếng bị một nốt nhạc đột ngột cắt ngang, Phó Văn Thâm dừng ngón tay quay đầu lại, cô mỉm cười nhìn anh từ bên cạnh, đôi mắt cong cong như đắm chìm trong nước lê ngọt ngào.
Anh quay trở về tiết tấu mở đầu, lại bắt đầu đánh lại từ đầu, bên vai phải sức nặng đột nhiên rơi xuống, tiếng đàn đột nhiên dừng lại, anh quay đầu nhìn sang, trên vai anh có một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ, cô chớp chớp đôi mắt đẹp như thủy tinh ấy, nhìn anh từ khoảng cách rất gần.
"Em mệt quá, cho em dựa một lát."
Phó Văn Thâm im lặng ngồi đó, giúp cô đỡ đầu trong vài phút.
Cho đến khi Phó Văn Việt gọi cô ở tâng hai: "A Lê, đến xem cái này." Trọng lượng trên vai anh đột nhiên rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...