Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chung Lê và Phó Văn Thâm quay lại vịnh Thiên Phụ để gặp Tây Tây.

Đêm giao thừa, cô không thể để con mèo yêu quý của mình cô đơn một mình.

Mặc dù cô ấy đã giành lại Tây Tây từ tay Phó Văn Thâm, nhưng cô không thật sự đưa nó rời khỏi vịnh Thiên Phụ.

Cũng giống như cô đã giành được ngôi nhà đó, nhưng cô đã không để Phó Văn Thâm dọn ra ngoài để nhường chỗ cho mình.

Quay trở lại vịnh Thiên Phụ, Chung Lê vừa bước vào. trong nhà vừa gọi, "Tây Tây —— Cục cưng ơi ——"

Vài tiếng đàn piano giòn giã từ đâu đó vang đến, sau đó bóng dáng của Tây Tây xuất hiện, nó sải bước chân già nua chạy ra chào đón cô, trên cổ được đeo một chiếc nơ màu đỏ.

"Ai đeo cho con vậy, đội thêm chiếc mũ nhỏ là có thể đi biểu diễn được rồi đó."

Chung Lê bế Tây Tây lên và đi về phía con mèo đi ra lúc nấy, cô thắc mắc hỏi: "Vừa nãy là âm thanh gì vậy, trong nhà có đàn piano sao?"

Bố cục của căn nhà dường như đã có một số thay đổi, đồ đạc của cô và Phó Văn Thâm đã được chuyển trở vào phòng ngủ chính, phòng ngủ dành cho khách ban đầu được thông với một căn phòng trống khác, cùng với sảnh đa chức năng ở giữa, nó đã được cơi nới thành một căn phòng có không gian rộng 300m vuông.

Toàn bộ bức tường được ốp gương, một bên là cửa sổ sát sàn, tầm nhìn rộng ra ngoài cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm rực rỡ của Vân Nghĩ, bên kia là một cánh cửa đôi kiểu Pháp, khi mở cửa ra sẽ thấy một màu xanh tươi, khu vườn ngoài ban công phủ một lớp tuyết mỏng.


Ở góc của cửa sổ kính sát sàn và ban công có đặt một bộ đàn piano.

“Anh sửa nơi này thành phòng tập à?”

Chung Lê đặt đồ đạc xuống và bước vào, cô nhón chân và xoay người nhẹ nhàng.

Phó Văn Thâm đi theo sau lưng cô và đưa cho cô một chiếc túi đựng tài liệu.

"Đây là gì vậy?" Chung Lê mở nó ra và lấy ra một xấp. giấy tờ.

Đầu tiên là giấy tờ sang tên căn hộ ở vịnh Thiên Phụ, cô thắng được căn nhà nhưng không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, Phó Văn Thâm đã hoàn tất thủ tục sang †ên cùng với giấy chứng nhận bất động sản và giao lại cho cô.

"Sau này em có thể tập múa ở đây."

Để được gặp cô nhiều hơn, anh đã thực sự rất cố gắng.

“Đương nhiên là em có thể tập múa ở đây rồi, đây là nhà của em mà." Chung Lê khẽ hừ một tiếng, tạo ra dáng vẻ là chủ nhân của căn nhà mà đưa ra cho anh lời cảnh cáo: “Em chỉ tạm thời cho anh ở lại thôi, không được. chọc giận em đấy, nếu không em sẽ đuổi anh ra ngoài đó."


Phó Văn Thâm cũng không thiết gì căn nhà này, nhưng anh cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn chấp nhận các điều khoản của cô: "Được."

Bên dưới giấy sang tên là một vài bệnh án rất cũ, là bệnh án của thú cưng mà cô đã phát hiện trong ngăn kéo trước đó, chữ viết không rõ, không còn nhìn rõ được thời gian.

Khi đó Chung Lê còn tưởng rằng anh đã từng nuôi mèo, lúc này cô bỗng chợt nhận ra: "Đây là bệnh án của Tây Tây sao?"

Phó Văn Thâm không phủ nhận điều đó.

"Tại sao anh có hồ sơ bệnh án của Tây Tây, nó là mèo của em, lần nào tiêm ngừa cũng là em đưa nó đi mà"

Chung Lê thấy khó hiểu: "Vả lại trước đây nó cũng không mắc bệnh gì cả, nó vẫn luôn khỏe mạnh, bệnh nặng nhất cũng là là cảm lạnh mà thôi."

"Do anh tặng cho em đấy." Phó Văn Thâm nói.

“Rõ ràng là tự em nhặt được mà.” Chung Lê nói, Em nhặt được trong vườn nhà của em.”

Phó Văn Thâm chỉ nhìn cô chằm chằm và không nói gì.

Sau một lúc im lặng, Chung Lê hiểu ra.

“Là anh cố ý đặt nó ở đó à?”

"Ừm."

Sự thật mà Chung Lê đã không biết hơn 10 năm nay, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng cũng có vẻ rất hợp lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui