"Nếu đã xem nó, cô sẽ dễ dàng hiểu những gì tôi sắp nói tiếp theo. Tôi chỉ nhảy qua "Minh Nguyệt Sinh" một lần vào ngày kiểm tra cuối cùng để gia nhập đoàn kịch. Tôi chưa bao giờ biểu diễn trước công chúng trong mấy năm gần đây bất cứ dịp nào, video đều được ghi lại và lưu trữ, tôi tin rằng các thầy cô của Thanh Vân sẽ không tùy tiện tiết lộ ra ngoài."
"Có thể cô không tin, nhưng lưỡi dao cạo đó thực sự không phải tôi bỏ vào." Chung Lê đột nhiên quay lại chủ đề, "Lúc đầu tôi luôn không hiểu, cho đến khi xem La Uyển Oánh biểu diễn "Minh Nguyệt Sinh" trong chương trình."
"Cô ta không có cơ hội xem buổi khiêu vũ của tôi, trừ khi cô ta có mặt ở đó vào ngày hôm đó."
Chung Lê ngước mắt lên: "Chắc cô vẫn còn nhớ người "sinh cùng thời" với chúng ta. Hôm đó chỉ có cô và tôi tham gia kỳ thi cuối cùng, La Uyển Oánh người đã bị loại từ vòng kiểm tra đầu tiên, tại sao lại có mặt ở đó?"
Lúc này, cô ngừng nói.
Trương An An là người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu rõ vấn đề mờ ám bên trong.
Chung Lê nói xong liền rót thêm một chén canh lê, chậm rãi uống.
Trong vài phút, Trương An An không nói gì. Sau nửa chén canh lê, Chung Lê cuối cùng cũng nói: "Tôi hiểu ý của cô. Khi tôi nhìn thấy cô ta nhảy điệu nhảy đó, tôi đã nhận ra vấn đề."
"Có thể cô cũng không tin, kỳ thật tôi luôn cảm thấy không phải cô làm."
Chung Lê bất ngờ nhướng mày: "Tại sao."
“Bởi vì cô không cần làm như vậy." Trương An An nói: “Cô có thiên phú mà người khác chỉ có thể mơ ước, lại có mẹ là một vũ công nổi tiếng, nếu không có lưỡi dao cạo kia, cô gia nhập đoàn là chuyện ván đã đóng thuyền. Trên thực tế, nếu cô muốn vào Thanh Vân, có mẹ của cô ở đó, vốn dĩ chỉ cần nói một câu là được, nhưng cô đã không làm thế. Nếu cô đã chọn tham gia kỳ thi tuyển sinh một cách công bằng, tại sao phải bận tâm để làm những chuyện nhỏ nhặt như vậy? Hơn nữa, nếu thực sự là cô, thời điểm đó cô sẽ thừa nhận điều đó và từ chối vào đoàn."
"Gái lưỡi dao cạo đó quá vụng về, giống như tự mình đào hố, chỉ cần không phải tâm thần, chắc chắn sẽ không làm. Quả thật sau này có nghĩ thế nào cũng cảm thấy không hợp logic, chỉ là phòng thay đồ không có camera giám sát, mọi người đã lợi dụng sơ hở."
Đôi mắt đẹp của Chung Lê hiện lên sự tán thưởng: "Oa, cô thật thông minh."
Trương An An khóe miệng giật một cái: "Cô đang châm chọc tôi đó à?"
Chung Lê nheo mắt và cười: "Chỉ là nói cô thông minh thôi mà."
Nụ cười ung dung của cô đột nhiên thu lại lần nữa, khóe môi hạ xuống, lông mi khẽ rũ xuống, lộ ra một tia mị hoặc.
"Tôi không thích bị người khác trêu chọc, càng không thích bị người khác tính toán, La Uyển Oánh đã chọc giận tôi `
Chung Lê đặt tách trà xuống: "Tôi phải giải quyết ổn thỏa chuyện này với cô ta."
Bị cô Đỗ nhiệt tình giữ lại, Chung Lê đã ở lại ăn tối trong căn tin của Đoàn múa Thanh Vân.
Đầu bếp của đoàn múa vẫn là người đó, bao nhiêu năm rồi mà tay nghề nấu ăn của ông ấy vẫn... bình thường.
Khi cô ra khỏi rạp hát, Phó Văn Thâm người vừa rời công ty sau một cuộc họp, đã đợi cô ở cửa.
Mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, từ hôm qua đến nay tuyết rơi ngày càng nhiều, trên con đường trước rạp hát đã tích tụ một lớp.
Chung Lê cẩn thận đi xuống bậc thang, vẫn còn vài bậc nữa, nhưng Phó Văn Thâm đã bước lên bậc thang và đưa tay cho cô.
Tuyết rơi trên vai, những bông tuyết sáu cánh trắng muốt đáp xuống chiếc áo khoác đen.
Chung Lê không đỡ vào tay anh mà dang rộng vòng tay.
'Trên năm bậc thang, cô đứng cao hơn Phó Văn Thâm một chút, háo hức muốn thử, nhưng có chút thận trọng: "Anh sẽ bắt được em chứ?”
Một cánh hoa tuyết rơi xuống lông mi của Phó Văn 'Thâm và nhanh chóng tan chảy, anh ấy nói: "Anh sẽ bắt được."
Đôi mắt của Chung Lê cong thành hai lưỡi liêm, bay về phía anh: "Bảo bối của anh đến rồi."
Phó Văn Thâm dang tay ra và ôm chặt bảo bối của anh trong vòng tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...