Chung Lê là khách quen của Đoàn múa Thanh Vân khi cô còn nhỏ, các đàn chị đàn em của Tân Nghiên đều dõi theo cô từ nhỏ đến lớn. Các vũ công năm đó đều đã giải nghệ, có người hoàn toàn biến mất khỏi giới, có người bị các đoàn múa nhỏ khác săn trộm bằng rất nhiều tiên, chỉ còn lại một số ít có thể ở lại dưới sự quản lý của Thanh Vân.
Với tư cách của Tân Nghiên, trưởng đoàn múa Thanh Vân ban đầu là của bà, nhưng bản chất bà lãnh đạm, cả đời yêu thích khiêu vũ và không quan tâm đến việc quản lý.
Những đàn em mới đều rất tự hào vì được bà dìu dắt, nhưng những năm gần đây, Tân Nghiên rất ít lộ diện.
Chung Lê đối với nơi này quen thuộc không kém nhà họ Chung, kể từ sau tai nạn trong kỳ thi tuyển sinh năm đó, đã sáu năm cô không đặt chân đến nơi này.
Rạp hát vẫn như sáu năm trước, hầu như không có gì thay đổi, khi Chung Lê đến, chú bảo vệ ở khu bảo vệ vân nhớ đến cô, vui vẻ kéo cô lại trò chuyện một lúc lâu rồi mới để cô đi.
Cô quen thuộc bước vào phía sau hậu trường. Những diễn viên trẻ đến mấy năm nay đều không nhận ra cô, khi nhìn thấy khuôn mặt xa lạ đi vào phía sau hậu trường, đặc biệt là một khuôn mặt xa lạ cực kì xinh đẹp, bọn họ không khỏi nhìn chằm chằm vào cô.
Ngược lại, Chung Lê giống chủ nhân của nơi này hơn, bình tĩnh đi qua các hành lang và mỉm cười bình tĩnh với mọi người khi nhìn thấy họ, bất kể có quen biết họ hay không.
Cô Đỗ biết cô đến thì vui mừng khôn xiết, bèn sai người mang đến văn phòng cô món canh lê mới nấu cùng đồ ăn vặt nhập khẩu của đám đàn em tặng để chiêu đãi cô, thậm chí còn bảo nhà bếp buổi tối nấu mấy món cô thích ăn.
Chung Lê đang ngồi trong phòng tiếp khách, vừa uống hai ngụm canh lê thì Trương An An đến.
Cô Đỗ đứng dậy đi ra ngoài, nhường không gian cho hai người nói chuyện.
Trương An An mặc một bộ đồ tập thể dục màu xám nhạt, trên tóc ướt đẫm mồ hôi, cô ấy ngồi đối ớ Chung Lê, nhìn cô chằm chằm không nói một lời.
"Cô đang diễn tập à?" Chung Lê rất thoải mái, nói với cô ấy, "Uống một chút canh lê đi."
Trương An An lúc này mới mở miệng nói: "Sao cô lại tới đây?"
"Xem cô." Chung Lê nói. Khóe miệng Trương An An kéo ra một tia châm chọc: "Tôi có gì đâu mà xem? Quan hệ của hai chúng ta cũng không tốt đến vậy."
Khóe môi Chung Lê nhếch lên, nhàn nhạt nói thêm nửa câu sau: “—Xem cô bị người khác cướp tiết mục, biểu cảm có đáng xem hay không."
Bị chọc vào chỗ đau, sắc mặt Trương An An trong nháy mắt trầm xuống: "Đã mấy năm rồi cô không đến, hôm nay đến chủ yếu để xem chuyện cười của tôi à?"
Chung Lê nói với giọng điệu thân mật: "Cô cũng không quan trọng như vậy
Trương An An:...
Sắc mặt ngày càng đen, Chung Lê từ từ chuyển sang chủ đề chính: "Tôi muốn nói chuyện với cô về việc gia nhập nhóm lúc đầu."
Nhắc tới chuyện này, Trương An An trở nên trầm mặc lạ thường.
Năng lực chuyên môn của cô ta rất mạnh, cô ta đã được nhận vào học viện khiêu vũ tốt nhất, luôn là người đứng đầu trong trường, tất cả các giáo viên đều nói với cô ta: Với thực lực của cô ta, vào Thanh Vân không có vấn đề gì.
Nhưng cô rất xui xẻo, năm đó gặp Chung Lê.
Chung Lê không tham gia các lớp đào tạo khiêu vũ cũng như không được nhận vào bất kỳ học viện khiêu vũ nào, nhưng cô có mẹ là một vũ công hàng đầu và đã tự dạy cô từ khi còn nhỏ.
Trương An An chưa bao giờ nghe thấy tên của người này trước đây, cho đến khi gặp cô khi gia nhập nhóm, nó đã trở thành cái bóng của cô trong nhiều năm.
Năm đó, Thanh Vân chỉ có một suất gia nhập nhóm, cô ta đã bước vào bài kiểm tra cuối cùng mà không gặp. bất kỳ sự cố nào, đối thủ cuối cùng mà cô ta sẽ đối mặt là Chung Lê.
Trong số tất cả các ứng cử viên, cô ta và Chung Lê là hai người giỏi nhất.
Trong bài kiểm tra cuối cùng, màn trình diễn của Chung Lê được xếp phía trước, màn biểu diễn ngẫu hứng vũ điệu "Minh Nguyệt Sinh" của cô khiến mọi người kinh ngạc, Trương An An có thể nghe thấy tiếng vỗ tay của khán giả phía sau sân khấu.
Có người xem ở hai bên sân khấu, có người hào. hứng nói: "Thật đẹp! Thật tuyệt vời! Không ai có thể so sánh với cô ấy! Tôi thấy là những người ở phía sau không cần phải nhảy nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...