Anthony ngước nhìn anh mà ngây ngẩn cả người. Lại là người này.
Anthony không nghĩ tới anh đã ở Los Angeles, còn ở trong cùng một quán rượu. Anh đến cùng Chung Lê?
Anthony nhìn thấy ánh mắt đối phương không có thiện ý, anh ta không quan tâm rốt cuộc hai người họ có kết hôn hay không, tóm lại quan hệ không phải qua loa.
Nhưng tiêu chuẩn đạo đức của anh ta không cao. như vậy, chỉ cần chưa kết hôn, anh ta có quyền theo đuổi Chung Lê.
“Lại gặp mặt rồi, Phó tổng!” Anthony chủ động vươn †ay: “Anthony. Tôi là bạn của Chung tiểu thư.”
Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh ta nhìn ra thân phận của người này không bình thường, nhưng anh ta lớn lên dưới sự soi sáng của văn hóa nước Mỹ nên có sự tự tin Cực cao.
Mất bình tĩnh là điều kiêng ky nhất đối với tình địch, hào phóng tự tin mới có thể nắm giữ quyền chủ động, Anthony ôm loại suy nghĩ này, động tác cơ thể và nụ cười trên mặt anh ta cũng vô cùng tự tin.
Nhưng, Phó Văn Thâm hoàn toàn không coi trọng anh ta.
Đối với sự hữu nghị mà anh ta chủ động thể hiện, có thể nói thái độ của Phó Văn Thâm là hờ hững.
Mặt anh trầm như nước sâu đứng đó, coi thường bàn tay Anthony vươn ra, tầm mắt lại nhìn trở về phía Chung Lê: “Cô kết bạn mới?”
Anh xuất hiện quá đột ngột, trong lòng Chung Lê chưa chuẩn bị một chút nào.
Cô lại không nghĩ tới tránh qua Los Angeles còn có thể chạm mặt Phó Văn Thâm, càng không nghĩ tới cảnh tượng chạm mặt lại như vậy.
Độ ghen của người này rất lớn, mới vừa rồi Anthony nói muốn theo đuổi cô, chắc chăn anh nghe thấy.
Cô cũng không biết Phó Văn Thâm nói “Cô kết bạn mới?” thế nào thành “Cô ra ngoài làm chuyện quá giới hạn?” Mùi giấm đậm đặc đang tràn ngập trong thang máy.
Chung Lê đi vào, không nhìn anh, cô đứng ở phía bên kia thang máy, duỗi tay ấn phím đi lên tầng: “Tôi không thể kết bạn mới sao?”
Phó Văn Thâm yên lặng hai giây, giọng điệu không rõ ràng nói: “Có thể.”
Từ “có thể” nghe có một chút cũng không thể. Chung Lê khẽ hừ nhẹ: “Không cần anh phê chuẩn.”
Phó Văn Thâm không nói chuyện, chỉ là sắc mặt càng thờ ơ.
Anthony đầu tiên là bị Phó Văn Thâm coi thường, nhưng anh ta không thể phá vỡ bầu không khí tựa như một thể giữa hai người, hơi có một chút cảm giác bản thân rất dư thừa, mắt thấy cửa thang máy sắp khép lại, anh ta lập tức dùng tay ngăn lại.
Anh ta nhìn Chung Lê, sau một lần gặp mặt trước cứ nhớ mãi không quên, vưu vật nhân gian như thế, thật sự không cam lòng từ bỏ như vậy.
“Chung tiểu thư, tôi có thể hẹn cô dùng bữa không?”
Từ nhỏ đến lớn, số người theo đuổi mà Chung Lê gặp phải đếm không xuể, dạng nào cũng có, cô từ chối đến mức thành thạo.
Có thể là bởi vì hôm nay cảm giác tồn tại của Phó Văn Thâm ở bên cạnh quá mạnh mẽ, cũng có thể là khoảng thời gian trước diễn kịch quá sâu, cô lại có chút cảm giác mắc tội đi quá giới hạn trước mặt ông xã.
Nhất là khi Anthony hỏi xong những lời này, cô không cần nhìn cũng có thể cảm giác bầu không khí bên cạnh có chút lạnh lùng.
Anh giống như một cái máy làm lạnh ở bên cạnh, hạ nhiệt độ cho bạn trong mùa đồng.
Chung Lê quay về phía Phó Văn Thâm, ném vấn đề qua đó: “Anh ta có thể không?”
Phó Văn Thâm nghiêng ánh mắt nhìn về phía cô, ánh mắt thâm sâu khó hiểu.
Chung Lê không nói không, chẳng qua là dùng ánh mắt màu nâu trà bình tĩnh nhìn anh, chờ anh trả lời.
Nhìn nhau chốc lát, Phó Văn Thâm hỏi kỹ: “Tôi nói thì được tính sao?”
Vấn đề này lời ít ý nhiều, Chung Lê cũng không trả lời chính diện, nói: “Không biết, anh cảm thấy bỏ đi thì bỏ đi”
'Tròng mắt Phó Văn Thâm nhìn cô: “Vậy tôi nói không được.”
Chung Lê trả lời Anthony: “Anh nói không được.”
Lời nói sắc bén giữa bọn họ quá mập mờ, Anthony nghe không hiểu vòng đi vòng lại rốt cuộc đi đâu, nhưng anh ta có đầu óc, khéo léo nhìn ra quan hệ giữa hai người.
Khéo léo cũng tức là, hai người bọn họ không phải - ít nhất bây giờ không phải là cặp đôi rõ ràng, nếu như người đàn ông này là bạn trai hoặc là chồng của Chung Lê, lúc này hoàn toàn có thể trực tiếp bảo anh ta cút ngay, cách xa bạn gái hoặc vợ mình một chút.
Dĩ nhiên anh ta nhìn ra được hai người này có chút mập mờ, nhưng mập mờ tính là cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...