Người Vợ Mất Trí Nhớ

Sau khi bước vào cô nhìn xung quanh, tìm thấy Mạnh Nghênh thì nhanh chân bước tới, ngồi xuống phía đối diện, lén lút tháo kính râm ra.

Mạnh Nghênh nhìn cô cạn lời: "Bảo bối, tớ rất hiểu †âm trạng của cậu, nhưng cậu có biết cứ như vậy thì càng lộ liễu hơn không? Mọi người trong quán đều nhìn cậu đấy?"

Chung Lê vừa mới thở phào nhẹ nhõm lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện đúng là có người đang nhìn mình nên vội vàng cầm kính râm đeo lên lại.

“Đẹp quá cũng phiền thật.” cô nói, “Tớ che kỹ như vậy rồi mà vẫn có thể nhìn thấu bản chất xinh đẹp của tớ nữa.”

"...Tớ khâm phục sự tự tin của cậu." Mạnh Nghênh chồm người về phía trước, cố gắng quan sát cô dưới cặp kính râm kín mít, thấp giọng hỏi: "Cậu thật sự đã bình phục rồi sao? Nhớ được bao nhiêu? Còn có điều gì chưa rõ không."

Chung Lê thẫn thờ trả lời: "Đúng vậy. Tất cả. Không có."

Mạnh Nghênh ồ một tiếng, sau đó xác nhận nói: "Vậy có còn ký ức trong khoảng thời gian đó không, không bị thay thế chứ?”

Mạnh Nghênh gọi trà sữa 30% đường cho cô, Chung Lê nhấp một ngụm rồi nói: "Bảo bối, thật ra tớ đến đây để nói lời tạm biệt với cậu, tớ chuẩn bị di cư rồi."


Mạnh Nghênh sửng sốt: "Sao đột ngột như vậy? Cậu định di cư ở đâu? Cậu không dẫn tớ theo sao?"

Chung Lê tỏ ra nghiêm túc: "Bây giờ chỉ có sao hỏa mới có thể chứa được tớ thôi."

Mạnh Nghênh: "..."

Mạnh Nghênh im lặng một lúc rồi nói với vẻ sâu lắng: "Bảo bối, tớ cũng có món quà tặng cho cậu, thật ra trong khoảng thời gian này, tớ cho ngươi đào cho cậu một cái Vạn Lý Trường Thành."

Chung Lê: '..."

Mạnh Nghênh không kìm được cười phá lên, càng cười càng không nhịn được, cố gắng mím môi lại, hai vai run lên điên cuồng.

Chung Lê cười giả tạo, dịu dàng nhìn cô ấy: "Vui quá ha?"

“Không, không.” Mạnh Nghênh liên tục xua tay, mặt đỏ bừng, khóe miệng nhếch lên cười đến không kiềm chế được, “Không vui, không vui."

Chung Lê vùi đầu uống trà sữa, nhỏ giọng nói: "Cậu cười cho chết đi."

Khi Mạnh Nghênh đã cười đủ và cuối cùng cũng lại, cô ấy lấy khăn giấy lau nước mắt vì cười và hỏi y Phó Văn Thâm thì sao?"

Những người biết được cô đã khôi phục trí nhớ đều có cùng một câu hỏi: Phó Văn Thâm thì sao?

Chung Lê ngao ngán thở dài: "Tớ sắp xấu hổ đến chết mất, nhân lúc anh ấy không có ở nhà, tớ đã lẻn về đấy.


Là người chứng kiến toàn bộ quá trình trong ba tháng này,Mạnh Nghênh hiểu rõ sự khó xử và khó chịu của cô hơn ai hết, cô ấy vỗ võ lên chiếc mũ trên đầu Chung Lê: “Nếu biết trước thì cậu nên dùng tiền của anh ấy để mua một quả tên lửa, bây giờ có thể phóng lên sao Hỏa được rồi."

Nghĩ đến những chuyện điên rồ và sự lẳng lơ mà cô đã làm trước mặt Phó Văn Thâm thì sao Hỏa cũng không đủ xa, trực tiếp thoát ra khỏi Dải Ngân hà sẽ an toàn hơn.

Cặp kính râm không che được nét ửng hồng trên gương mặt cô, Chung Lê chán nản: "Sao cậu không nói sớm?”

“Lỗi tại tớ, lỗi tại tớ.” Mạnh Nghênh thản nhiên nhận trách nhiệm về mình, để tâm trạng cô thấy thoải mái hơn.

"Chính là lỗi tại cậu." Chung Lê bắt đầu tính sổ với cô ấy: "Khi tớ vừa tỉnh lại đòi tìm chồng thì sao cậu không biết ngăn tớ lại à?"

Mạnh Nghênh lập tức biện hộ cho mình: "Cậu mất trí nhớ đến mức không còn nhớ gì cả, chuyên gia hội chẩn cũng không đưa ra được kết quả, tớ làm sao biết được chuyện gì. Trong thời gian tớ chạy đi tìm bác sĩ thì cậu đã tự mình nhận chồng rồi, tớ làm thế nào mà ngăn đây!"

Chị em tốt lập tức trở mặt với nhau.

Chung Lê tức giận nói: "Vậy có phải cậu nói với tớ về cái tên Phó Văn Thâm không, làm tớ hiểu lầm anh ấy?"

Đúng thật là Mạnh Nghênh đã nhắc đến cái tên Phó Văn Thâm...


Mạnh Nghênh cảm thấy có lỗi trong giây lát, ngay sau đó thì không thấy áy náy nữa.

"Nếu tớ không nhắc đến Phó Văn Thâm, thì cậu sẽ xem ai là chồng chứ, chẳng may cậu nhận lầm người khác mới chết, không phải ai cũng như Phó Văn Thâm đâu, vừa có tiền cho cậu tiêu vừa ngồi yên mặc cho cậu làm gì thì làm."

Càng nói, cô ấy càng cảm thấy mình có lý, rướn cổ ngạo nghễ nói: “Cũng nhờ lời nói đó của tớ, nếu không thì làm sao biết được anh ấy đã yêu thầm cậu lâu như vậy? Hai người nên cảm ơn bà nguyệt lão này chứ."

Chung Lê cứng họng.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Nghênh nói thắng cô, cảm thấy mình đã có công lao rất lớn, xoa xoa hai tay nói: “Tớ cũng không cần gì nhiều, tớ thấy căn nhà ở vịnh Thiên Phụ cũng khá tốt..."

Chung Lê xua tay một cách nhanh gọn: "Được, tớ đồng ý, cậu đến tìm anh ấy mà lấy."

Sự kiêu ngạo của Mạnh Nghênh lập tức thu lại, hậm hực nói: "Tớ không dám. Anh ấy chỉ có kiên nhẫn với cậu thôi, tớ vẫn còn muốn sống thêm hai năm nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui