Cô nhớ đến việc mình đến văn phòng của Phó Văn 'Thâm để tìm kiếm chứng cứ ngoại tình, và nhớ đến việc cô đã rầm rộ cùng anh đến tham gia tiệc cuối năm vào ngày hôm qua...
Nó thực sự là chuyện xấu hổ nhất thế giới. Mẹ ơi, cứu con.
Chung Lê có da mặt dày đến đâu thì lúc này cũng không chịu đựng nổi nữa.
Cô đột nhiên đẩy Phó Văn Thâm ra, ủ rũ chạy về phòng.
Phó Văn Thâm đứng ở phòng khách, nhìn theo bóng lưng cô chạy nhanh như vậy, trông giống hệt như Tây Tây thỉnh thoảng hoảng sợ chạy trốn.
Chung Lê quấn mình trong chăn, nhưng cô quá vội nên quên khóa cửa, không lâu sau cô nghe thấy tiếng bước chân của Phó Văn Thâm đi vào, chậm rãi bước đến gần, cuối cùng dừng lại bên giường.
Anh không nói gì cũng không làm gì, Chung Lê đoán rằng anh có lẽ đang nhìn mình.
“Không đói à?” Phó Văn Thâm hỏi.
Chung Lê cắn môi và ủ rũ nói: "Bây giờ tôi không muốn gặp anh nữa."
Dù có chiếc chăn ngăn cách nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ, nắm chặt mép chăn đề phòng anh đột nhiên vén lên.
Tuy nhiên, Phó Văn Thâm chỉ lặng lẽ đứng trong giây lát, tiếng bước chân từ cạnh giường rời khỏi.
Chung Lê trùm kín người, quyết tâm sẽ không bao. giờ chui ra khỏi chăn để đối mặt với anh.
'Trong phòng khách cách nhau một bức tường, Phó Văn Thâm ngồi trên ghế sô pha và thỉnh thoảng liếc nhìn vào căn phòng.
Cô giống như một con rùa đang rụt cổ vào, chui vào trong chăn suốt hai tiếng đồng hồ không ra ngoài.
Ngay lúc Chung Lê buồn chán sắp ngủ thiếp đi, cửa phòng lại bị mở ra, cô nghe thấy Phó Văn Thâm đứng ở cửa nói: "Cơm đã hâm lại rồi, tôi ra ngoài một chút, em dậy ăn đi."
Không lâu sau, bên ngoài vọng đến tiếng đóng cửa.
Chung Lê ngập ngừng, sau đó mới lặng lẽ vén chăn lên, để lộ khuôn mặt đỏ bừng.
Anh đã thực sự đi rồi sao?
Gần đến cuối năm, tuyết rơi rồi lại ngừng, tuyết trong sân cũng được quét dọn sạch sẽ, trong lúc bà cụ Chung về phòng nghỉ ngơi thì nhìn ra ngoài cửa sổ liền thở dài:
“Lê Lê không có ở đây, trong sân ngay cả một người tuyết cũng không có, không biết năm nay có thể về ăn tết không?"
Ông cụ Chung an ủi Mấy ngày trước chẳng phải bệnh viện có gọi điện thoại nói con bé đã có dấu hiệu hồi phục rồi sao, nói không chừng một ngày nào đó nó đột nhiên nhớ ra và về đây cho bà một bất ngờ.”
Ông cụ vừa dứt lời, liền nghe thấy dưới lầu có tiếng gọi, sau khi nghe rõ thì chính là giọng nói đầy bất ngờ của dì Trần: "Tiểu thư đã về rồi!"
Ông cụ Chung thắc mắc: "Tình Tình không ở nhà sao, vừa đi ra ngoài sao?"
Vừa nói ông cụ vừa nhìn về phía bà cụ Chung, hai ông bà cụ sửng sốt rồi bỗng hiểu ra.
“Có phải Lê Lê về không?” bà cụ Chung vội vàng đưa tay ra để ông cụ đỡ mình đứng dậy: “Mau lên!”
Nhờ giọng nói của dì Trần, Chung Lê chưa lên đến tầng ba thì đã làm khuấy động hơn nửa thành viên trong nhà.
Bà nội còn chưa kịp tới, thì giọng nói nôn nóng đã truyền đến trước: "Cháu yêu, sao cháu về muộn như vậy?"
“Bà nội đi từ từ thôi.” Chung Lê đi tới đỡ bà cụ, nhớ ra việc lúc đầu cô đổ oan cho hai ông bà cụ ngược đãi mình, cô không khỏi cảm thấy áy náy, vì vậy liền ngọt ngào ôm lấy hai người, “Ông bà nội, cháu nhớ hai người rất nhiều."
Tân Nghiên còn chưa nghỉ ngơi, bà ấy rất bất ngờ khi thấy một mình cô về nhà nên đã nhìn cô với vẻ dò xét: “Lê Lê, con khôi phục trí nhớ rồi sao?”
Chung Lê gật đầu: "Vâng."
Tân Nghiên hỏi kỹ hơn: "Nhớ ra được một ít hay là đã khôi phục hoàn toàn rồi?"
"Con nhớ lại hết rồi."
"Nhớ lại là tốt rồi, nhớ lại là tốt rồi." bà cụ Chung rất vui mùng kéo cô lại, sau đó hỏi điểm mấu chốt: "Văn Thâm đâu, sao không đưa cháu về đây? Thời gian này cũng nhờ có cậu ấy chăm sóc cháu, gia đình chúng ta phải cảm ơn cậu ấy thật nhiều."
Nhắc đến Phó Văn Thâm, thì Chung Lê muốn đào hố tự chôn mình.
Bây giờ cô muốn được ở một mình để tiêu hóa những điều ngu ngốc mà mình đã làm.
Nhưng mấy tháng nay cả gia đinh đều lo lắng cho cô, cô đột nhiên khỏi bệnh, mọi người đều rất quan tâm, Đái Văn Lệ và Chung Tình cũng từ trong phòng đi ra, gia đình của chú hai gần đây cũng ở nhà, họ cũng đều có mặt.
Cả nhà quây quần trong phòng khách, Chung Lê ngồi ở giữa, được cả nhà bao bọc và quan tâm như bảo vật quốc gia.
Chú hai và thím hai vừa rồi bận công việc, hầu như không có ở nhà, ít biết về tình trạng bệnh của cô nên đã hỏi han nhiều hơn.
Bọn họ không biết nội tình, hỏi câu nào cũng giãm vào bãi mìn, càng hỏi thì Chung Lê càng cảm thấy xấu hổ, đột nhiên nhào vào lòng Tân Nghiên: "Hu hu hu mẹ ơi, con đã tự bán mình rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...