Thậm chí cô không cần nhìn La Uyển Oánh trên màn hình, loại cảm giác thuần thục đó đến từ bản năng của cơ thể, không cần phải suy nghĩ, vũ điệu này sinh ra là vì cô, cơ thể cô biết phải múa như thế nào.
Khi âm nhạc kết thúc, Chung Lê dừng lại ở động tác kết thúc, cô thở dốc, đứng giữa phòng khách sáng sủa, sau cảm xúc dâng trào ở trong lòng là một sự trống trãi và hoang mang đang lớn dần.
Tại sao cô lại quen thuộc với điệu múa này?
Cô đã từng múa điệu múa này khi nào?
Trong chương trình, La Uyển Oánh đã kết thúc phần biểu diễn của mình và đang cầm micro chia sẻ cảm hứng của mình khi sáng tác điệu múa này.
"Thật ra, giống như cái tên "Minh Nguyệt Sinh", điều tôi muốn thể hiện trong điệu múa này là về nét đẹp của vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời về đêm..."
"Không đúng."
Chung Lê lắc đầu.
Mặc dù tên bài múa này được gọi là Minh Nguyệt Sinh}, nhưng những gì nó thể hiện không chỉ đơn giản là một vầng trăng sáng.
Đó là một quá trình thay đổi từ một khu rừng núi hoang vu trở nên sáng bừng khi ánh trăng dần lên, núi rừng cũng dần được chiếu sáng, mặt hồ yên tĩnh cũng được nhuốm ánh trăng sáng.
Lúc đầu, quan niệm nghệ thuật là tĩnh lặng, vũ công biểu diễn cần đủ uyển chuyển, cuối cùng khi trăng sáng chiếu rọi bao trùm khắp nơi, đó phải là một loại vẻ đẹp tràn đầy sức mạnh.
Tuy nhiên, màn trình diễn của La Uyển Oánh đã mù quáng theo đuổi sự mềm mại, không đủ "nén" ở phần đầu và không đủ "bung" ở phần cuối, và hoàn toàn không thể hiện được sự phân tầng của điệu múa.
Nhưng làm sao cô có thể biết được điều này?
Sự hoang mang vô tận đang lớn dần trong lồng ngực của Chung Lê.
Tại sao cô lại hiểu rõ về điệu múa này? Sau câu hỏi này, câu trả lời tự động hiện ra. Bởi vì cô là người sáng tác thực sự.
Bùm một tiếng dường như có thứ gì đó nổ tung trong đầu cô.
Giống như một cơn sóng thần, nhiều thứ ập vào tâm trí cô, Chung Lê bỗng choáng váng, chóng mặt và đứng vịn vào ghế sô pha.
Minh Nguyệt Sinh} này thuộc về cô.
Đó là một sáng tác ngẫu hứng khi cô thi vào Đoàn múa Thanh Vân năm 18 tuổi.
Từ nhỏ cô đã học múa. Mẹ là một vũ công rất giỏi. Gia đình cô không nghèo, ngược lại khá giàu có.
Ông và bà rất yêu thương cô và không bao giờ đối xử khắt khe với cô.
Cô không phải là một cô gái tội nghiệp không ai yêu thương, cô là con cưng trong nhà họ Chung.
Cô vốn không hề kết hôn.
Cho nên cũng không có chuyện một người chồng tệ bạc ngoại tình.
Phó Văn Thâm không phải là chồng của cô...
Chung Lê giống như một chiếc máy tính bị người khác can thiệp vào hệ thống, hệ thống cũ ban đầu đột nhiên thức tỉnh và bắt đầu chạy, có quá nhiều thứ ập vào. đầu óc cùng một lúc, quá hỗn loạn, như đang tranh giành đánh nhau, kết quả là CPU quá tải, cô đang treo máy.
Phó Văn Thâm nhận thấy sự kỳ lạ của cô và bước ra khỏi bếp.
"Sao vậy."
Trong lúc bàng hoàng, Chung Lê nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cô dựa vào ghế sô pha và quay đầu lại, và thấy Phó Văn Thâm đang đứng ở cửa bếp.
Hôm nay anh không đến công ty nên ăn mặc cũng không có vẻ công sở cho lắm, anh đeo tạp dề bên ngoài chiếc áo cổ lọ màu đen, bởi vì vừa rồi cô đã sai anh đi nấu cơm cho cô.
Gô không trả lời, cũng không đi qua đó, cô đứng tại chỗ, khóe miệng hơi hé mở, có chút hoang mang, có chút sững sờ, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Nó khác với khi cô ngồi trong vòng tay anh và làm nũng vào lúc sáng.
Cô không còn kiểu hờn dỗi, sự ngọt ngào thường thấy, không còn vẻ mặt cười tít để lấy lòng người khác.
Thực sự Phó Văn Thâm đã trải qua một ngày khá nhàn nhã, trong 28 năm cuộc đời anh chưa bao giờ có một ngày nhàn nhã như vậy.
Có lẽ chính vì khoảnh khắc này đang đến nên mọi thứ đều đẹp đến khó tin.
Anh đứng ở đó, lặng lẽ nhìn Chung Lê.
Chung Lê sững sờ đứng trước ghế sô pha,đứng cách anh chỉ bằng một nửa phòng khách và phòng ăn.
Chính là câu nói quen thuộc “Sao vậy?” anh đã hỏi cô rất nhiều lần, luôn bình tĩnh và thản nhiên, như không có chuyện gì có thể khiến cảm xúc anh dao động, cô muốn làm gì thì làm.
Cũng chính vì câu nói điềm tĩnh "Sao vậy" này đã khiến bộ não đang treo máy của Chung Lê bắt đầu hoạt động trở lại, và cô lờ mờ nhớ lại những việc mình đã làm.
Tự động đến nhà anh và biến ngôi nhà thành vẻ mình thích, xây nhà cho Tây Tây, biến ban công thành khu vui chơi của mèo...
Quẹt thẻ của anh, tiêu tiền của anh, mua cả một phòng chứa đầy quần áo đẹp, túi xách, trang sức...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...