Tin nhắn sau khi gửi đi, giống như đá chìm đáy biển, không có tin trả lời.
Chạng vạng, Chung Lê lại được đưa đi làm một cuộc kiểm tra sức khỏe nhỏ, lúc Tiểu Tô đẩy cô trở về, thì đụng phải Phó Văn Thâm ở hành lang.
Mặt trời chiều đang lặn, những đám mây đầy màu sắc đang lơ lửng trên không trung.
Vị trí anh đứng vừa hay ở ngay cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên bả vai anh, khiến bộ đồ vest đen như được viền mạ vàng.
Tiểu Tô đang cười ha ha nói chuyện với Chung Lê, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy người thấy người đàn ông với thân hình cao lớn trước mặt, thì nụ cười nơi khóe miệng liền thu lại.
Chung Lê có chút buồn chán, ngồi trên xe lăn với bộ dạng uể oải, tay trái chống cằm, mí mắt thì nâng lên, giống một chú mèo sư tử lười biếng.
Nhìn thấy Phó Văn Thâm, cô liền nhướng đuôi lông mày, bỏ tay chống căm ra, nhàn nhạt nói: “Chà, chồng tôi cuối cùng cũng nhớ tới Chung Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh rồi.”
Tiểu Tô rất thức thời, buông xe lăn ra rời đi.
Trước khi đi còn liếc nhìn Phó Văn Thâm với ánh mắt đầy sự lên án --- giống hệt những y tá khác khi tình cờ thấy anh tới.
Chung Lê đặt hai tay lên tay vịn, vỗ nhẹ hai cái, sai bảo anh một cách vô cùng tự nhiên: “Tới đấy tôi.
Phó Văn Thâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, quét mắt nhìn bộ điều khiển có thể tự điều khiển trên xe lăn.
Không nói chuyện, nhưng ý tứ rất rõ ràng: Cô có thể tự mình đi về.
Chung Lê hơi nghiêng đầu, giơ bàn tay phải đang băng bó ra hiệu với anh: “Tay tôi vẫn chưa lành đấy.”
Phó Văn Thâm lặng lế nhìn cô.
Ngay vào lúc Chung Lê cho rằng tên tra nam này đã hết thuốc chữa, không muốn đẩy xe lăn cho người vợ tào khang của mình, thì cuối cùng anh cũng có hành động.
Phó Văn Thâm nhấc chân đi tới sau cô, hai tay năm lấy tay nắm.
Đẩy cô vào phòng, dừng ở bên giường.
Chung Lê ngồi trên xe lăn, đưa bàn tay trái trắng nõn mềm mại về phía anh, bất ngờ nắm lấy cánh tay anh.
Phó Văn Thâm cụp mắt xuống, liếc nhìn.
Chung Lê mượn lực từ cánh tay anh đứng dậy, chậm rãi vụng về di chuyển cơ thể mình lên giường, ngay sau đó buông tay ra, dùng lòng bàn tay đỡ lấy đệm, nhẹ nhàng di chuyển về sau vài lần, thì ngồi vững.
Cô ngồi ở mép giường, nói với Phó Văn Thâm như lẽ đương nhiên: “Giúp tôi nhấc chân lên.”
Phó Văn Thâm từ đầu tới cuối đều không có chút phản ứng dư thừa nào, im lặng quan sát một lúc, mới thu lại ánh mắt trên mặt cô.
Vóc dáng anh cao lớn, lúc cúi người qua, thì như một bóng đen phủ xuống cô.
Trong và ngoài bệnh viện đều có mùi thuốc khử trùng khó chịu, giống như ngâm trong thuốc nồng độ cao quanh năm.
Vào khoảnh khắc chân trái bó thạch cao được tay anh đỡ lên, Chung Lê liền ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh nhàn nhạt thoang thoảng.
Lòng bàn tay người đàn ông rộng mà mạnh mẽ, lúc đỡ mắt cá chân cô, các đốt ngón tay hiển nhiên cũng đặt trên mặt sau cổ chân.
Chung Lê nhìn thấy hình dạng của những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh.
Băng thạch cao trắng quấn quanh cái chân nhỏ, nhìn bề ngoài thì nó dày hơn một vòng, nhưng lại trông mảnh khảnh dễ vỡ trong lòng bàn tay anh.
Phó Văn Thâm đỡ chân trái bị thương của cô lên một cách vững vàng, sau khi đặt lên giường thì rút tay về.
Chung Lê lặng lẽ đợi vài giây, khẳng định anh sẽ không có ý tứ kia.
Cô nhấc chân phải không bị thương lên, ống quần đồng phục bệnh nhân hơi tụt xuống, để lộ ra một đoạn chân, xương thịt đều đặn, trắng như sữa.
Đầu ngón chân trắng hồng chỉ vào Phó Văn Thâm: “Đây không phải chân vợ anh?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...