Những con búp bê và đồ dùng cho mèo này không nên xuất hiện ở đây, Nghiêm Đường hiểu rõ con trai mình, nếu như không phải có Chung Lê ở đây, nơi này sẽ không có những thứ như thế này.
"Vứt tất cả những thứ này đi." Dì Ngô kinh hãi: "Vứt đi?"
Bà ấy lo lắng nhìn xung quanh, nắm chặt hai tay, không dám trái lời cũng không nghe theo: "Bà chủ, đây là đồ của cô Chung và Tây Tây, cứ vứt đi như thế này... có vẻ không tốt lắm?”
"Cô ta vốn là không nên sống ở đây." Nghiêm Đường cau mày, "Tây Tây là gì? Là con mèo đó?”
"Đúng vậy......
Nghiêm Đường nhớ tới nhiều năm trước, không biết Phó Văn Thâm nhặt được từ đâu một con mèo con trông rất bẩn thỉu còn muốn nhận nuôi nó.
Bà ta không đồng ý nhưng không ngờ Phó Văn Thâm từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn và không bao giờ làm trái ý bà ta mà ngoài ý muốn lại bướng bỉnh và ngoan cố đứng ngoài cửa phòng không chịu rời đi.
Anh càng khăng khăng kiên trì, Nghiêm Đường càng tức giận, bà không hi vọng anh sẽ bị phân tâm mê muội bởi những thứ lộn xộn đó, vì vậy từ khi anh còn nhỏ bà ta đã không cho phép anh lãng phí thời gian vào bất kỳ đồ chơi hay trò chơi nào.
Khi còn bé, thỉnh thoảng anh sẽ xin bà ta thứ gì đó, nhưng sau khi bị từ chối sẽ ngay lập tức ngoan ngoãn nghe lời, nhưng không ngờ lại vì một con mèo mà muốn gây sự với bà ta.
Ngày đó Nghiêm Đường nghiêm khắc khiển trách anh một lần, phạt anh đi ra bên ngoài nghĩ lại một đêm, không cho phép về phòng ngủ.
Hiệu quả ngay lập tức, từ đó trở đi, Phó Văn Thâm luôn quy củ và không bao giờ yêu cầu bà ta làm bất cứ điều gì nữa.
Nghiêm Đường luôn tin sự giáo dục nghiêm khắc. của mình rất thành công, và con trai bà ta sẽ là trụ cột tài năng được mọi người khen ngợi, và là một đứa con trai đáng tự hào mà bạn bè cùng trang lứa không sánh kịp. Phó Văn Thâm chưa bao giờ nổi loạn kể từ khi còn là một đứa trẻ và Nghiêm Đường đối với anh bất cứ yêu cầu nào anh cũng đều có thể làm được.
Tuy nhiên, trong những năm này, khi nhận thấy con trai ngày càng rời xa mình, Nghiêm Đường thỉnh thoảng sẽ dao động, tự hỏi liệu có phải khi đó bà ta đã quá nghiêm khắc với anh hay không, nên anh cảm thấy ghét một người mẹ như bà ta không.
Nhưng Phó Văn Thâm cũng rất hiếu thảo - hiếu thuận theo ý nghĩa trên mặt chữ- anh sẽ về nhà vào các ngày lễ và ăn tối đoàn viên với họ; anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của mỗi người lớn tuổi, và cũng sẽ gửi quà tươm tất và đúng giờ, nếu Nghiêm Đường và Phó Trường Vệ là cảm thấy thân thể không khỏe, nhất định anh sẽ mời bác sĩ đến xem cho bọn họ và đúng giờ mỗi ngày gọi điện hỏi thăm.
Anh khiến bà ta không thể tìm thấy bất kỳ lỗi nào, nhưng một số tình cảm sâu sắc hơn đã biến mất.
Dì Ngô khó xử: "Nếu không đợi cậu chủ trở về, không có sự cho phép của cậu ấy mà vứt đi, cậu chủ nhất định sẽ không vui."
Những lời này thuyết phục được Nghiêm Đường, vừa rồi bà ta tức giận và cân nhắc mọi chuyện có sai lầm, mấy năm nay quan hệ giữa con trai và bà ta không thân thiết, bà ta không nên tùy tiện làm chủ mà thay anh quyết định.
Cánh cửa phòng ngủ thứ hai nhẹ nhàng mở ra một tiếng kẽo kẹt, Tây Tây vừa mới tỉnh dậy vươn vai duỗi người bước ra ngoài.
Đã đến giờ ăn. Đồng hồ sinh học của con mèo già này rất đúng giờ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngày nào nó cũng ăn đúng giờ.
Cơm khô quan trọng hơn, Tây Tây nhắm mắt làm ngơ trước người phụ nữ xa lạ trong phòng khách, chậm rãi đi đến bàn ăn nhỏ của mình, ngồi xổm xuống và nhìn dì Ngô.
Dì Ngô do dự, không dám đến đó.
Tây Tây đợi bà ấy một lúc lâu, không thấy bà ấy đến liền nhõng nhẽo kêu lên mấy tiếng.
Dì Ngô ngón chân: "bà chủ, tôi..., tôi đi cho mèo ăn, nó đói..."
Nghiêm Đường nhìn con vật nhỏ "cảm thấy như ở nhà", đột nhiên cảm thấy huyết áp của mình tăng lên một chút, vì vậy bà ta mím môi thành một đường thẳng và không quan tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...