Chung Lê đứng dậy đi toilet, Lộ Hàng cuối cùng cũng không đi theo.
Nhà vệ sinh nữ gọn gàng sạch sẽ, gạch tường là màu hồng trắng tương phản, nội thất bên trong cùng hình dạng đều như được thiết kế riêng.
Khi Chung Lê đến trước gương rửa tay thì gặp được. một người phụ nữ đang trang điểm.
Bồn rửa tay dài và rộng, vị trí đứng của người phụ nữ cách Chung Lê gần một mét, nhìn cô từ trong gương, ánh mắt dán chặt lên người cô, ngay cả động tác trong tay mình cũng quên mất.
Chung Lê nhìn lại, lễ phép hỏi: "Có muốn tôi giúp gì không?"
Đối phương đầu tiên là có chút né tránh ánh mắt, đại khái là bản năng khi bị phát hiện nhìn trộm, sau đó vội vàng nặn ra nụ cười như không có chuyện gì xảy ra: "Không có việc gì."
Chung Lê thu hồi tầm mắt, cô ta lại nói: "Cô xinh thật."
Chung Lê xinh đẹp mỉm cười với cô ta, hào phóng nhận lấy lời khen: "Cảm ơn, cô cũng rất đẹp."
Sau khi Chung Lê rời khỏi toilet, Lương Chi vẫn còn đứng trước bồn rửa tay, vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô, đến khi hoàn toàn biến mất khỏi gương.
Một người phụ nữ từ buồng vệ sinh bước ra, nhìn phương hướng Chung Lê rời đi, biểu tình có chút chướng mắt: "Đó là người phụ nữ vừa nãy đứng chung với Phó Văn Thâm đúng không? Không phải là xinh đẹp một chút thôi à, cũng không có gì đặc biệt, sao Phó Văn Thâm lại coi trọng con nhỏ đó chứ?"
Lương Chỉ nói: "Có lẽ là nhìn trúng vẻ đẹp của cô ấy."
"Cũng không đẹp hơn em bao nhiêu mà. Phó Văn Thâm lúc ấy đối xử với em như thế, làm người khác cho rằng anh ta là chính nhân quân tử, kết quả còn không phải tìm một bình hoa đẹp mắt giả đứng đắn sao, Nếu không có anh ta, bây giờ em cũng đâu phải như bây giờ."
Lương Chi cho miếng tán phấn vào lại hộp.
Lần đó cô ta bị người đưa đến câu lạc bộ, vốn định đưa đi để lấy lòng Phó Văn Thâm, kết quả không những không lấy được, còn bị thái độ lạnh lùng của anh làm cho không xuống đài được trước mặt mọi người, sau đó anh quả thật còn đem hóa đơn của bộ âu phục bẩn kia đến công ty quản lý của cô.
Nhà họ Phó tuy rằng không có vốn trong giới giải trí, nhưng Quân Độ và Quân Hoa đều là hai thương hiệu đồng hồ đá quý hàng đầu trong nước, tư cách người phát ngôn của hai nhãn hàng này vẫn luôn là tài nguyên đỉnh cấp mà người người tranh nhau.
Kể cả bữa tiệc từ thiện hôm nay, nhiều người chen chúc muốn tham gia cũng chỉ vì một cơ hội người phát ngôn trước của đồng hồ Quân Độ cho hay, hợp đồng của một ảnh hậu nổi tiếng quốc tế sẽ hết hạn vào. đầu năm sau.
Không được đại kim chủ coi trọng, còn chọc cho. người ta không vui, Lương Chỉ bị người đại diện mắng đến cẩu huyết lâm đầu, công ty am hiểu nhất là xem gió, cô ta là một nữ diễn viên nho nhỏ, không có chỗ dựa vững chắc, giá trị thương mại còn chưa lớn tới mức công ty sẽ vì cô ta mà đắc tội với tổng giám đốc Quân Độ.
Lương Chỉ tự nhận diện mạo xuất chúng, diễn xuất cũng mạnh hơn rất nhiều người, nhưng mấy năm nay lại không chiếm được chỗ tốt, kịch bản công ty cho cô ta đều là kịch bản phim chiếu mạng nhỏ, cô ta đồng ý đi bồi rượu là đã phải buông bỏ tôn nghiêm của mình, chỉ cần là một vị đại lão, có tài nguyên có người nâng, là có thể nổi tiếng.
Trong lòng cô ta ít nhiều cũng có chút ngạo khí, không muốn tủy tiện bồi những người đàn ông vừa già vừa xấu, lần đó cũng là người đại diện uy bức dụ dỗ, người trung gian lại lén tiết lộ với cô, cuộc sống riêng tư của vị Phó tổng kia coi như sạch sẽ, hơn nữa diện mạo. còn rất anh tuấn.
Ai biết dưa hấu không nhặt được còn mất luôn cả vừng, sau đó công ty quản lý ngay cả web drama nhỏ. cũng không cho cô, ngay cả chương trình đã chốt xong cũng tạm thời đá cô ra khỏi ghế chủ nhà, toàn bộ cho. một người mới vừa ký hợp đồng không lâu.
Diễn xuất của người mới không được, diện mạo cũng thường thường, nhưng trong nhà có tiền, đầu tư một khoản cho bộ phim web drama kia mới lấy được vai nữ chính 1. Vốn sự nghiệp không khởi sắc nay lại càng thêm tồi tệ, Lương Chỉ rơi vào đường cùng, cuối cùng không thể không nhận mệnh, đi bồi một ông già mà cô ta chướng mắt nhất.
Ông già đó đối xử với cô ta cũng không tệ, chịu đập tiền nâng đỡ cô ta, nghe nói cô ta bị đóng băng hoạt động là do đắc tội với nhà họ Phó, còn mang cô ta đến bữa tiệc hôm nay, nói sẽ giúp cô ta cởi bỏ hiểu lầm.
Nhưng tuổi của ông ta còn lớn hơn cả cha của cô ta, trên người phảng phất đã có mùi của người già, Lương Chỉ mỗi lần đều khó có thể chịu đựng được, vẫn nhớ tới ngày đó ở trong phòng riêng của câu lạc bộ, người đàn ông nửa ẩn trong bóng tối, đường nét lạnh lùng lại thâm thúy, còn có đôi tay có khớp xương rõ ràng, đặc biệt đẹp mắt.
Cô ta nhìn thấy Phó Văn Thâm trong yến hội, đáng tiếc vẫn không có cơ hội tiến lên nói chuyện với anh.
Khi anh khoác áo cho người phụ nữ đó, Lương Chỉ đã nhìn thấy. Lúc ấy cô ta nghĩ thầm, à, thì ra người có thể làm cho loại nam nhân như Phó Văn Thâm động tâm, là mỹ nhân như vậy.
Thật ra khi người phụ nữ kia vừa bước vào phòng tiệc Lương Chỉ đã nhìn thấy. Cô ta tự nhận mình có một diện mạo tốt, ngoại hình dù trong giới giải trí cũng coi như là vượt trội, nhưng vẫn phải thừa nhận một điều rằng vẻ đẹp của người phụ nữ đó đã vượt qua bất cứ ai ở đây, bao gồm cả cô ta. Lương Chỉ thừa nhận, cô ta ghen tị với Chung Lê.
Cô ta chỉ kém người phụ nữ kia một chút mà thôi, vì sao hoàn cảnh lại kém nhiều đến thế?
Lương Xuân đã nhìn thấy nhiều hơn Lương Chỉ, sớm đã lựa chọn cái sau giữa tình yêu và miếng cơm manh áo, kim chủ hiện tại của Lương Chỉ là do cô ta giới thiệu. Cô ta sau này cũng rất bất bình cho em gái, hiện tại nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Phó Văn Thâm, cảm thấy cũng chỉ có thế thôi, sao lại phải trèo lên người đàn ông có mắt cao hơn đỉnh như Phó Văn Thâm chứ?
"Em có muốn xả giận không?”, cô ta hỏi.
Mi tâm Lương Chỉ nhíu lại, dường như không muốn gây chuyện: "Chị định làm gì?"
"Không sao, chỉ là giáo huấn nhỏ thôi mà."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...