Phó Văn Thâm không trả lời cô.
Món quà sinh nhật qua loa dường như đã chọc giận vị CEO lạnh lùng xa cách không bao giờ bộc lộ cảm xúc, vẻ mặt lãnh đạm đến kinh ngạc.
Trong nhà này tổng cộng chỉ có ba người, dì Ngô đã bí mật dời chiếc sủi cảo may mắn vào đĩa của Phó Văn Thâm.
Tay nghề gói sủi cảo của dì Ngô rất giỏi, trong cả đĩa sủi cảo đẹp mắt kẹp một thứ có hình thù quái dị, phàm là những ai có mắt đều có thể nhìn ra vấn đề.
Bởi vì nó quá kỳ quái, không thể tránh khỏi khiến người ta tự hỏi đây là vật thể gì.
Khi Phó Văn Thâm cầm đũa và gắp chiếc sủi cảo đó, phía đối diện liền quăng tới một ánh mắt sáng ngời có thần.
Anh dừng lại, dưới ánh mắt kiên định của Chung Lê, anh từ từ đưa thứ kỳ lạ vào miệng.
Chung Lê nói "Ai ya" cười rất ngọt ngào, giống như một quả đào mới bóc sắp vắt ra nước: "Anh ăn phải chiếc sủi cảo may mắn của tôi rồi!"
“Chúc mừng anh, anh Phó may mắn." Cô trịnh trọng lấy ra một tấm thẻ hình chữ nhật không biết từ đâu ra, “Anh đã nhận được dịch vụ mát xa độc quyền của thương hiệu Lê Lê, một thẻ có thể đổi được một tiếng mát xa, anh muốn mát xa chỗ nào cũng được."
Cô đẩy tấm thẻ trên bàn tới, Phó Văn Thâm thờ ơ liếc nhìn nó trước khi thu lại, không nhìn ra một chút vinh dự nào đối với giải thưởng.
Ngay cả dì Ngô cũng nhận thấy hôm nay tâm trạng anh hình như không tốt, còn thận trọng hỏi anh có muốn nấu thêm sủi cảo không. Phó Văn Thâm thẳng thừng nói, không cần.
Vẫn còn rất cáu.
Chung Lê không hiểu, trước đây không phải anh ta phớt lờ cô, còn cười nhạo món quà mà cô tặng đó sao?
Sau bữa tối, Phó Văn Thâm làm việc trên máy tính trong phòng khách.
Chung Lê lướt vòng bạn bè thấy được dòng trạng thái của Tống Thanh Mạn, đó là một đĩa sủi cảo do cô ấy tự nấu, xét từ số lượng sủi cảo, bộ dụng cụ ăn và rượu thì có lẽ là của một người.
Chung Lê cảm thấy rằng đây là cơ hội tốt để show: ân ái, định giáng cho tiểu yêu tinh một đòn.
Cô quay đầu nhìn người chồng mặt lạnh tanh, quyết định chiều lòng anh một chút.
Cô chắp hai tay sau lưng đi tới phía sau Phó Văn 'Thâm, cúi xuống từ bên cạnh và nói với anh ấy: "Bây giờ anh có thể đổi dịch vụ đó."
Phó Văn Thâm không trả lời.
"Hôm nay anh đi làm có mệt không, tôi xoa bóp thái dương giúp anh nha?”
Chung Lê xoa nhẹ giúp anh mấy cái, thấy mặt anh vẫn vô cảm, ngón tay mềm mại lại di chuyển xuống dưới.
"Vai và cổ của anh có đau không, tôi xoa bóp giúp anh nha?”
Vẫn không có phản hồi.
Chung Lê đi vòng qua trước sô pha, quỳ xuống bên cạnh anh, nhìn anh chăm chằm một lúc, khế thở dài rồi nói với giọng điệu đáng thương mang theo giọng điệu của một cô vợ nhỏ bị chọc giận: “Em lúc trước tốn rất nhiều tâm tư tình cảm tự tay chọn quà cho anh, anh còn chẳng thèm ngó tới, giờ em không chuẩn bị nữa thì anh lại chẳng thèm nhìn ngó gì tới em. Em thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt nữa."
Một cái nồi từ trên trời rơi xuống, Phó Văn Thâm hơi khựng lại, lặng lẽ liếc nhìn cô. Cô lại mím môi đau khổ và phàn nàn: "Anh thậm chí còn không nhớ sinh nhật của em, cũng chưa bao giờ tặng quà cho em."
Phó Văn Thâm lặng lẽ nhìn cô thuần thục trả đũa. "Em cũng không giận anh, bởi vì em yêu anh, anh cũng không thể giận em, trừ phi anh không yêu em nữa. Chồng à, anh có yêu em không?"
Nhìn vào mắt cô, Phó Văn Thâm không thể giải thích rõ ràng, không trả lời.
Chung Lê cho là cô và anh đã sống chung lâu rồi, đối với việc giải thích những cảm xúc bên trong của anh cô cũng có không ít tiến bộ, chẳng hạn như lần này.
Anh vẫn giữ vẻ mặt như vậy, nhưng cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong đó.
Cô gió chiều nào theo chiều ấy, thuận cán leo lên trên, làm nũng: “Em biết anh yêu em mà. Nếu anh không giận thì bấm số 1, còn giận thì ấn một bài Xích Bích phú.
Phó Văn Thâm không di chuyển.
Chung Lê duỗi ngón tay ra, nhấn số 1 trên bàn phím. Sau đó tuyên bố: "Được rồi, anh không giận nữa."
Phó Văn Thâm im lặng nhìn cô một lúc, sau đó xóa số cô đã nhấp vào trang chỉnh sửa và tiếp tục viết email.
Anh vẫn phớt lờ cô, nhưng khuôn mặt anh không còn lạnh lùng như vậy nữa. Chung Lê cảm thấy thái độ này trung lập hơn, không tức giận cũng không tha thứ cho cô.
Cô lặng lẽ ở bên cạnh Phó Văn Thâm, nhìn anh trả lời một vài email, rồi bắt đầu đọc lại tài liệu.
Cô tiến lên, đến gần anh, hơi nghiêng đầu về phía anh, dùng ngón tay véo vào ống tay áo anh, tự nhủ thầm:
“Không biết anh chồng đẹp trai của em có bằng lòng chụp một tấm ảnh với em không. "
"Chồng tôi phong độ ga lăng, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, dáng người khiến các người mẫu nam cũng phải xấu hổ, không được chụp hình cùng anh ấy, thật là đáng tiếc mà. Làm thế nào tôi mới có thể chụp ảnh cùng anh ấy đây? "
"Chúng tôi đã kết hôn lâu như vậy mà chưa bao giờ chụp ảnh cùng, cũng chưa bao giờ đăng lên vòng bạn bè, người khác còn không biết tôi đã có chồng nữa ấy chứ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...