Năm nay *salon đồng hồ quốc tế 'đồng hồ và kỳ tích' tổ chức tại Quân Độ rất thành công, buổi chiều Lộ Hàng cùng Phó Văn Thâm kết thúc thị sát từ trụ sở Quân Độ, trên đường trở về đảo tài chính, ô tô màu đen cứ thế băng qua khu phố xá sầm uất náo nhiệt.
(*) Là phiên âm trong tiếng Pháp, vốn được dùng để chỉ những phòng khách sang trọng nơi ở của những nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu ở Pháp.
'Tâm mắt Phó Văn Thâm lướt qua các cửa hàng san sát nhau trên đường phố, hơi dừng lại tại một nơi nào đó.
Đó là một cửa hàng trông khá nữ tính, biển hiệu treo bên trên sử dụng kiểu chữ hồng nhạt đáng yêu, trong tủ kính trưng bày đủ các loại búp bê và gấu bông, có thỏ, có gấu, còn cả rất nhiều thứ kỳ lạ, những sinh vật kỳ quái mà thẳng nam khó phân biệt được.
Bên trong có loại búp bê mà Chung Lê yêu thích.
Phó Văn Thâm vẫn luôn không nhìn ra nó rốt cuộc là gấu hay chó, nhưng Chung Lê rất thích nó, mua rất nhiều và bày đầy mỗi nơi trong nhà, trên sofa có cố định ba con, cô nói bọn chúng thích xem TV.
Mấy con trong phòng ngủ của cô về sau cũng cùng cô chuyển đến phòng của anh, cân nhắc đến ý nguyện của anh nên cô không đặt chúng trên giường, ngoan ngoãn xếp gọn trên tủ bên tường, mỗi lân Phó Văn Thâm. trở về đều sẽ phát hiện ra nhiều thêm một con hoặc vài con, dần dần bọn chúng chiếm cứ toàn bộ mặt bàn.
Những thứ đó trông giống hệt nhau ấy vậy mà đều có tên riêng, cô sẽ khoác cho chúng những bộ quần áo khác nhau, qua một khoảng thời gian sẽ đổi sang một bộ khác.
Lúc Phó Văn Thâm dặn dò tài xế dừng xe, bản năng trợ lý của Lộ Hàng mách bảo anh ta không chút nghĩ ngợi xuống xe theo, bước lên thầm đá bên đường theo. sau Phó Văn Thâm.
Sau đó trơ mắt nhìn ông chủ nhà mình mặc áo bành tô đen, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị trước sau như: một bước thẳng vào một cửa tiệm quá ư là khác biệt với anh.
Lộ Hàng ngẩng đầu nhìn dòng chữ màu hồng tên cửa tiệm, bản thân do dự không biết có nên vào hay không.
Hôm đó bọn họ lưu lại bên ngoài nửa tiếng đồng hồ, cuộc họp sau đó bởi vì vị chủ tịch chưa bao giờ trễ nãi lại đến trễ, bị buộc phải lùi lại 10 phút.
Chung Lê làm xong huấn luyện hồi phục chức năng, như cá mặn ngồi phịch xuống dụng cụ nghỉ ngơi, Tina nói: “Cơ chân của cô hồi phục rất tốt, tiếp tục kiên trì thêm một hai tháng nữa liền có thể trở về trạng thái vận động trước khi bị thương. Không phải gần đây cô thích khiêu vũ sao, đến lúc đó là có thể tìm giáo viên đến dạy cô rồi."
“Sao còn phải một hai tháng nữa?” Chung Lê một dáng vẻ lên kế hoạch lớn, “Lừa đảo, rõ ràng lần trước cô bảo ba tháng liền có thể mà.”
“Tôi nói ba tháng liền có thể khiến cô bước đi như bay, chẳng phải bây giờ cô đi lại không còn vấn đề gì nữa sao?” Tina nói, “Kiên trì thêm kiên trì thêm đi, cô là người hồi hồi phục nhanh nhất kể từ khi tôi làm bác sĩ trị liệu đến nay đó.”
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, dì Ngô đi đến cửa nghênh đón, hỏi: “Đây là gì?”
Tiếp đó là giọng nói của Phó Văn Thâm: “Cho Chung Lê”
Chung Lê đứng dậy ra ngoài, nhìn thấy dì Ngô đang nhận lấy mấy túi giấy mua sắm tù tay anh.
'Tra nam vậy mà cũng biết mua đồ cho cô ư?
“Anh mua gì cho em thế?” Chung Lê ngay lập tức sáp tới, hào hứng mở ra xem.
Vài cái váy, đều mua theo số đo của cô, màu sắc cô yêu thích.
Còn có một vài bộ quần áo nhỏ gần bằng lòng bàn tay cô, là quần áo cho búp bê.
Chung Lê cầm quần áo ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn anh, không dám tin người này vậy mà lại mua quần áo búp bê cho cô.
“Chồng yêu thật tốt ~” Cô một tay ôm tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...