Còn về Phó Văn Thâm.
Cả quá trình đều không có bất kỳ giao lưu ánh mắt nào với Tống Thanh Mạn, hết sức hờ hững.
Chung Lê chống cằm, đường nhìn lia tới lia lui giữa hai người, cẩn thận phân tích một phen, bước đầu phán đoán có lẽ tình cảm giữa Phó Văn Thâm và tiểu yêu tỉnh đã nảy sinh biến hóa.
Ly gián của cô có hiệu quả rồi
Do người được mừng sinh nhật quá mức cao lãnh, không thích khoa trương và náo nhiệt, mọi người cùng nhau ăn cơm, cắt bánh sinh nhật, tổng cộng chưa đến mười một giờ đã tan cuộc.
Chung Lê ngồi trong phòng khách, ôm đống quà mọi người tặng, trước đó cô đã hỏi qua ý kiến của Phó Văn 'Thâm, bắt đầu mở quà.
Quà mọi người tặng anh đều rất thu liễm và bảo thủ, nào là rượu, bút máy, *súng massage fascia, vật dụng trưng bày bằng ngọc thạc!.đủ thứ cả. Chung Lê bóc đến món quà cuối cùng, là của Tống Thanh Mạn.
(*) Còn được gọi là dụng cụ tác động cơ sâu, là một công cụ phục hồi chức năng mô mềm giúp thư giãn các mô mềm của cơ thể thông qua tác động tần số cao
Cô đặc biệt quay đầu hỏi Phó Văn Thâm, trong giọng điệu ngoan ngoãn còn mang theo chút ý tứ thăm dò nho nhỏ: “Chồng yêu, quà chị Mạn Mạn anh em cũng có thể mở chứ?”
Đám người kia trước khi đi đã mang theo phần lớn bong bóng và những đồ trang trí linh tinh khác, còn sót lại một vài món như cá lọt lưới thì Phó Văn Thâm đang thu dọn sạch sẽ, có vẻ như không hề hứng thú với món quà của Tống Thanh Mạn: “Có thể:
Hình như là một quyển sách, Chung Lê gỡ bỏ nơ con bướm và giấy bọc màu hồng, xé từng lớp ra.
Bìa sách màu hồng phấn sặc sỡ, không giống quà muốn tặng cho loại chủ tịch cao lãnh như Phó Văn Thâm chút nào.
'Tên sách lại càng không giống:
Chung Lê khó hiểu nhìn nhìn trang bìa trước sau, Phó Văn Thâm sao có thể xem loại sách này?
Người thích đọc tiểu thuyết, gần đây lại đặc biệt ưa thích thể loại thế thân là cô mà, quyển sách này có vẻ tặng cô hình như hợp lý hơn đấy.
Còn có tên sách này......
'Tống Thanh Mạn sao lại tặng Phó Văn Thâm loại đồ chơi này? Lẽ nào đây là ám hiệu gì đó của bọn họ sao?
Chung Lê trầm tư chốc lát, quyết định xem xem bên trong rốt cuộc là nội dung kỳ quái gì.
Cô vừa mở trang thứ nhất ra thì tiếng bước chân vững vàng của Phó Văn Thâm từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại ở phía sau sofa, quét mắt nhìn đống hộp và giấy bọc quà cô vừa mở ra trên bàn trà.
Chung Lê lặng lẽ giấu sách sau mông.
Phó Văn Thâm đứng nghiêng sau lưng cô, từ trên cao nhìn xuống hỏi cô: “Quà của em đâu?”
Chẳng phải không thích mở quà sao, lại còn muốn của mình làm gì?
Chung Lê vốn định lấp lửng cho qua chỉ đành cầm cái hộp bên cạnh lên đưa cho anh.
Phó Văn Thâm hoàn toàn không có hứng thú với những món quà khác trái lại lại tận tay bóc món quà của cô.
Trong hộp là một cái khăn quàng cổ sọc caro màu xám than, bên trong còn có một mảnh giấy gấp đôi, hình như được xé ra từ đâu đó, anh mở ra, trên đó là nét chữ xinh xắn của cô.
[Kết tóc thành vợ chồng, yêu thương không nghỉ ngờ.]
Phó Văn Thâm lẳng lặng đứng dưới ánh đèn, cụp mắt cầm lấy mảnh giấy, nhớ đến nửa câu thơ sau.
“Vui vẻ trong chiêu nay, Yến Uyển cùng Lương Thời.”
Chung Lê ngọt ngào nói với anh: “Trời trở lạnh rồi, tặng anh một cái khăn quàng cổ, đừng để nhiễm lạnh đấy.
Phó Văn Thâm ngước mắt, ánh mắt hàm ý không rõ dừng lại trên gương mặt cô vài giây, trâm thấp 'ừnm' một tiếng.
Ngày hôm sau lúc Phó Văn Thâm đi làm, liền đeo chiếc khăn quàng cổ đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...