Chủ nhiệm Hoàng ho khan một tiếng, cố gắng an ủi: “Bà đừng lo lắng quá, tôi đã lên mạng tìm hiểu một số tài liệu, hiện tượng va đập đầu dẫn đến mất trí nhớ chỉ là tạm thời thôi, đợi vết thương trên đầu cô ấy lành lại, nói không chừng sẽ phục hồi trí nhớ đó”
“Chuyện này không thể nói chính xác được." Bà Chung vô cùng lo lắng và đau đớn trong lòng, “Trước đây khi tôi ở cùng ông nội cậu ở quê Khúc Dương, hàng xóm có một cậu con trai bị rơi từ trên mái nhà xuống, bị ngớ ngẩn. Chỉ số IQ chỉ bằng đứa trẻ năm, sáu tuổi, giống bị đần độn, cả đời phải dựa vào bố mẹ chăm sóc”
Mạnh Nghênh nghe xong càng đau khổ hơn.
“Chúng ta nên nghĩ tốt lên, nếu như Chung Lê thật sự trở nên ngớ ngẩn, IQ cũng sẽ ở mức hai mươi tư tuổi, không bị ngốc nghếch, cả đời vẫn mãi mãi hai mươi tư tuổi, mãi mãi trẻ trung.”
Bà Chung võ nhẹ tay Mạnh Nghênh: “Nghênh Nghênh, cháu thật là biết an ủi người khác.”
Bà Chung vô cùng đau lòng, sau khi về đến phòng bệnh, bà càng thương Chung Lê. Bà không hề để tâm những lời nói thiếu lễ độ của cô ấy lúc nãy.
“Lê ơi cháu có đói không? Có muốn ăn chút đồ ăn không?”
Thím Trần mở hộp cơm bốn ngăn ra: “Bà cháu lo lắng cháu đã hôn mê mấy ngày rồi, cơ thể trống rỗng, bà đã bảo đầu bếp trong nhà làm một chút đồ ăn ngon cho cháu. Bà còn đặc biệt bảo người làm một ít sữa lạc đà để cháu bổ sung can xi nữa”
Mùi thơm của thức ăn tỏa ra, Mạnh Nghênh nuốt nước miếng một cách đau khổ.
Cá hoa vàng hấp, tôm nõn xào nước tùng đen, canh gà đậu phụ, hai món ăn lạnh: salad bơ rau thơm, củ sen chua ngọt, đến món canh cũng có hai món: một bát canh măng thịt muối, một bát súp gà nấu cùng nhân sâm, nhung hươu, táo đỏ.
Chung Lê đến mùa hè lại bắt đầu kén ăn, cô thích ăn đồ ăn lạnh, bà Chung lo cho dạ dày của cô không tốt, nên đã đặc biệt mang đến hai bát cháo hoa sen lạnh để khai vị, còn bảo quản riêng trong hộp đá giữ nhiệt, ở trên rắc một chút hạt sen tươi và cánh hoa sen hồng
Thím Trần đặt từng món ăn lên bàn ăn di động, và rót một cốc sữa ấm ra từ bình giữ nhiệt.
Bà Chung bưng đồ ăn qua, tận tay bón vào miệng cho Chung Lê băng chiếc thìa sứ.
Chung Lê nhìn thấy bà với đôi mắt đỏ hoe đi từ văn phòng bệnh viện về, và nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú.
Để làm cho cô tỉnh lại, bà cũng không tiếc số tiền đã bỏ ra.
Cô ấy đánh giá trong lòng.
Chung Lê uống một ngụm nhỏ sữa lạc đà, tay phải bị thương không tiện nên bà Chung đã tận tay bón cho cô ăn từng miếng một.
Người cô không khỏe, dạ dày không tốt, ăn được mấy miếng là không muốn ăn nữa nên bà Chung kiên nhẫn khuyên cô cố gắng ăn thêm nửa bát cháo nữa.
Đôi mắt đẹp của Chung Lê đảo hai vòng, tự nhiên cô thở dài.
Bà Chung ân cần hỏi cô: “Sao thế cháu? Cá này không ngon à?”
“Ngon ạ. Chỉ là cháu cảm thấy được mọi người yêu thương vừa mừng lại vừa lo, bà chưa từng bón cho cháu ăn như vậy.” Đôi mắt của Chung Lê hơi rũ xuống.
Bà Chung thật sự đã bị oan. Hồi cô còn bé bà bế cô trong lòng, chẳng nhẽ đồ ăn bón cho cháu lại để cho cún ăn hay sao?
“Hồi nhỏ cháu muốn được bà thương, nhưng bà lại không thích cháu, không muốn quan tâm cháu.”
Bà Chung có lẽ đau lòng vô cùng, nhưng đành cắn răng, tự nhiên bà trở thành người bà vô tâm khắt khe của đứa cháu gái.
“Bà sai rồi, ngày trước bà không hiểu chuyện, sau này bà nhất định sẽ thay đổi.”
Chung Lê rũ đôi mắt ướt đẫm nước mắt xuống: “Không phải lỗi của bà đâu, là cháu không được mọi người yêu quý, ông nội ghét cháu nên mới đánh cháu.”
Ông Chung đã nghe được những gì cô nói liền không băng lòng: “Nói bậy nào! Ông đánh cháu lúc nào?”
Bà Chung nhìn ông chằm chằm bằng ánh mắt yếu ớt, ông mới hắng giọng, bày tỏ thái độ: “Ông làm sao ghét cháu được, đứa cháu ông quý nhất chính là Lê đấy.”
Chung Lê ngước mắt lên nhìn, vẻ không dám tin: “Thật không ạ?”
“Tất nhiên là thật rồi.” “Vậy ông chứng minh bằng cách nào?”
Mạnh Nghênh ngồi dưới chân giường ăn bát cháo lạnh một cách buồn phiền, nghe thấy những điều đó, tâm trạng hết sức rối bời.
Cô với Chung Lê quen nhau từ hồi nhỏ, cũng không hợp nhau lắm, có lần chọc ghẹo Chung Lê, cô đã dùng đôi bàn tay trà nghệ này đánh trúng bố mẹ Chung Lê làm họ đầu óc choáng váng. Họ chắc chăn Manh Nghênh đang ức hiếp Chung Lê, cô một lờ khó nói hết, đành chịu trận đòn tàn nhẫn.
Chung Lê vừa uất ức vừa nhướn mày trợn mắt nhìn Mạnh Nghênh ở nơi người lớn không thấy,
Mạnh Nghênh còn nghĩ mình bị hoa mắt.
Lúc đó còn cảm thấy: Trời, con người này không thể trêu đùa được.
Tại sao bây giờ bị đâm sắp trở nên ngốc nghếch rồi mà trà nghệ vẫn không quên vậy?
Sau đó là một loạt bài kiểm tra toàn thể.
Ngoài kiểm tra máu thông thường và dịch não tủy, chủ nhiệm Hoàng cho cô làm biểu thang trí nhớ người lớn Wade-Giles và trắc nghiệm năng lực trí nhớ hành vi Rivemead để đánh giá mức độ trí nhớ của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...