Người Vợ Mất Trí Nhớ

"Thật ra ban đầu tôi cũng không thích Chung Lê, ba mẹ tôi bận rộn với công việc, đối với tôi đều là chăn nuôi thả rông, cho nên khi còn bé tôi sống rất cẩu thả, không quen với tác phong công chúa bé bỏng yếu đuối của cô ấy. Chung Lê biết tôi không thích cô ấy, luôn thích trêu chọc tôi. Cô ấy mà, là cái kiểu tiểu tinh trà xanh, mỗi lần đều lừa ba mẹ tôi xoay như chong chóng, xách tôi đánh.

Khi đó có mấy cô gái mắng tôi là đồ con hoang, côn đồ từ bé, tôi cũng sẽ không cãi nhau, cãi không lại bọn họ tức quá liền đánh, vừa đánh nhau cái là ba mẹ lại đánh tôi, bọn họ lại càng đắc ý, lần sau mắng tôi càng tàn nhẫn, lại thành một vòng luẩn quẩn. ”

"Chung Lê biết được liền ghét bỏ nói tôi ngu ngốc, tìm cơ hội cố ý khích mấy cô gái kia mắng tôi, trước đó đào hố dẫn ba mẹ tôi tới đây, lúc bọn họ đang mảng lân đến đẳng đầu, bị ba mẹ tôi nghe thấy những lời tục tĩu kia thì tức giận, xách tất cả bọn họ tới cửa tìm cha mẹ bắt phải xin lỗi. Cậu không biết ngày hôm đó bọn họ đã khóc thảm như thế nào khi bị cha mẹ vụt roi đâu. ”

Mạnh Nghênh uống một ngụm bia, vui vẻ nói: "Cậu hiểu không, chính là loại nhóc bá đạo chỉ cho phép bản thân bắt nạt cậu, cũng không thể cậu bị người khác bắt nạt. ”

Khuôn mặt của Trình Vũ Ngũ nhăn lại, thật sự anh ta không thể lý giải nổi sự tình này.

"Cái này cũng chẳng có gì, cô bởi vì thế mà đối tốt với cô ấy như vậy?"


Mạnh Nghênh lắc đầu: "Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nữa. ”

"Năm lớp 11, trong lớp chúng tôi có một nữ sinh bị mất một sợi dây chuyền, giá hai mươi ba vạn(hơn 793 triệu VNĐ), đối với học sinh khi đó mà nói rất đắt. Lúc ấy tôi vừa vặn có một cái giống hệt vậy, họ lục soát ra khỏi ngăn kéo của tôi, nói là tôi đã ăn cắp. Cô gái kia nhân duyên tốt, bình thường có một đám người đều thích chơi với cô ấy, miệng tôi ngu ngốc không biết biện giải, cho nên mọi người đều tin tưởng cô ta. Chỉ có Chung Lê tin tưởng tôi, người khác hỏi tại sao, cô liền nói: Mạnh Nghênh không biết nói dối. ”

Sau đó giáo viên đến lớp, vừa nghe sự việc xảy ra cũng nhận định là Mạnh Nghênh trộm, dù sao người vật đều có, lúc đó cô ấy nói là mình mua, nhưng lại không nói nên lời vì sao lại mua sợi dây chuyền này, nhưng chưa bao giờ đeo.

Bởi vì đồ vật quý giá, giáo viên cảm thấy tình tiết nghiêm trọng, sợ làm lớn ảnh hưởng không tốt, liền ép. Mạnh Nghênh xin lỗi nữ sinh kia, trả lại sợi dây chuyền cho người ta.

Chung Lê vẫn chắn trước Mạnh Nghênh, theo lý lẽ biện luận, yêu cầu giáo viên đưa ra chứng cớ, nếu không không thể oan uổng Mạnh Nghênh như vậy.


'Thầy giáo kia bình thường rất thiên vị Chung Lê, ngày đó cũng vô cùng tức giận, chỉ trích cô không biết nói đạo lý.

Lúc ấy đại bộ phận bạn học cùng giáo viên đều đứng ở phía đối lập với hai người, ngay cả Mạnh Nghênh cũng muốn bỏ qua, nhận thua đi, nhưng Chung Lê một chút cũng không có nhượng bộ qua.

Cô nói: "Tôi có cách để chứng minh rằng sợi dây chuyền này là của Mạnh Nghênh. ”

Cô hỏi cô gái trước mặt mọi người: "Dây chuyền đặt làm theo yêu cầu của nhãn hiệu này sẽ cho phép khách hàng khắc chữ, của cậu khắc chữ gì?"

Cô gái có lẽ hoảng hồn nên sửa lại theo lời mình: "Là bạn của tôi tặng cho. Tôi không nhớ cậu ấy khắc chữ gì, chắc là một chuỗi chữ cái tiếng Anh."

Chung Lê nghe vậy thì cười lên: "Thương hiệu này hoàn toàn không cung cấp dịch vụ khắc chữ, là tôi đã nói dối cậu đấy."

Cô gái sắc mặt tái nhợt, đành phải nói vừa rồi không nhìn kỹ, hóa ra là dây chuyền của Mạnh Nghênh không có khắc, hẳn là không phải của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui