Thời gian chưa tới ba ngày, Chung Lê nhận được điện thoại của Trình Vũ Ngũ.
Lời xin lỗi của thằng nhóc này rất thẳng thắn, chưa khai báo tên họ gì đã nói thẳng vào vấn đề: "Hai ngày ồi, là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi."
Âm thanh cứ như mắc nợ, nghe không ra bao nhiêu chân thành.
Chung Lê đang tiến hành phục hồi chức năng, vừa xong hai bộ dụng cụ, trước trán là lớp mồ hôi dày, cánh †ay đặt trên thanh đơn của thiết bị, giơ điện thoại lên hỏi: "Các hạ là vị nào?"
"Giọng tôi còn nghe không ra à."
Chung Lê thản nhiên nói: "Tôi không nhớ những giọng nói khó nghe."
"Tôi là Trình Vũ Ngũ.", giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn.
"À. ", Chung Lê chậm rãi uống chút nước, sau đó mới nhàn nhã hỏi: "Vì sao lại xin lỗi?"
"Cô mất trí nhớ à?", Trình Vũ Ngũ bắt đầu khó chịu. Chung Lê: "Đúng vậy." Tiểu thiếu gia này lớn thế mà còn không nghiêm túc xin lỗi người ta, thái độ phi thường không đứng đắn, cách điện thoại di động cũng có thể khiến người khác tưởng tượng ra cái bản mặt thúi hoắc của anh ta: "Tôi đã tới trạm cứu trợ tra tư liệu, thời gian các người quyên góp quả thật sớm hơn chị Uyển Oánh, tôi nói sai rồi, tôi xin lỗi."
Tâm trạng anh ta kém không chỉ vì đã thua trong "trận chiến" với Chung Lê, mà còn là vì phải xin lỗi cô.
Một nguyên nhân khác là, khi anh ta đến trạm cứu trợ tra xét tin tức khuyên góp mấy năm nay, bên trong chỉ có vài nét là tên của La Uyển Oánh, Mạnh Nghênh thì ngược lại, bắt đầu từ mười mấy năm trước, mỗi năm đều đã có rất nhiều hồ sơ.
Cảm giác phát hiện ra sai lầm của bản thân làm anh †a rất tức giận.
Kết quả này một chút cũng không ngoài dự liệu của Chung Lê.
Đầu tiên, Mạnh Nghênh không thể "học" La Uyển Oánh, cô ấy là một nhiếp ảnh gia tài năng, cô ấy có phong cách và nhịp điệu rất độc đáo của riêng mình, thẳng thắn rộng rãi, không bao giờ thèm bắt chước. người khác.
Thứ hai, ngay cả khi cô ấy muốn học, cô ấy sao. không học theo chị em tốt xinh đẹp đoan trang của mình, lại đi học những người khác, trừ khi đầu óc cô ấy có vấn đề.
Bình thường nếu một cô gái bị người ta nói là "học. theo người khác", vậy thì người nói nhất định đã cho. rằng mình là người bị học theo đó, vậy nên mới có thể áp. cho người ta cái tội danh này.
Chung Lê căn bản không nhớ rõ La Uyển Oánh là ai, nhưng mới nghe qua tên của cô ta hai ba lần đã có ấn tượng không tốt lắm với người ta.
Cô không thích người khi dễ Mạnh Nghênh.
"Vậy cậu hẳn là biết người cậu cần xin lỗi không phải là tôi mà là Mạnh Nghênh."
"Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.", Trình Vũ Ngũ ngữ khí thúi thúi nói: "Chẳng qua chuyện này là tôi †ự mình nhầm lẫn, không liên quan gì đến chị Uyển Oánh cả, các người đừng đi làm khó chị ấy."
"Tôi làm khó cô ta khi nào? Tôi chỉ làm khó cậu thôi.", Chung Lê nói, "Xin lỗi thì xin lỗi, nên đăng lên vòng. bạn bè thì vẫn nên đăng."
Trình Vũ Ngũ căn bản không nghĩ tới mình sẽ thua, nếu không cũng sẽ không nhất thời xúc động đáp ứng trận khiêu chiến này.
Anh ta bực bội nói: "Chuyện này là do tôi gây ra, mọi chuyện đều là do tôi tự làm. Cô muốn tôi làm gì thì cứ nói thẳng là được."
"“Quao, cậu có trách nhiệm quá nha."
Đột nhiên thanh âm Chung Lê sặc mùi trà từ bốn phương tám hướng làm Tina đang sửa sang lại dây đàn hồi hoảng sợ, quay đầu lại thấy cô đang thản nhiên cười, thực ra lại đang che giấu vẻ mặt thần bí.
"Đã vậy thì, cậu nhớ giữ lời nha."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...